Chương 13: Nhớ Cô

An Phong không thể nhớ được những gì đã xảy ra tối hôm qua, cô đau đầu ngồi ở trên ghế, Đại Đinh và Hạch Đào vật vờ vật vựa dựa vào ghế sau, Tiêu Diệc Vãn thì đang lái xe.

Tay phải của An Phong chống đầu dựa vào cửa sổ xe, uể oải nói: “Không ngờ tối hôm qua uống nhiều như vậy… tôi đau đầu quá, không nhớ được gì hết…”

Đại Đinh nhắm mắt lại, nhíu mày hỏi: “Không phải tối hôm qua cô và Tiêu Diệc Vãn không uống nhiều sao?” Tiêu Diệc Vãn nhanh chóng nói: “An Phong không có say đến nỗi như mọi người, cô ấy còn tự về phòng ngủ được.” Hạch Đào ngơ ngác: “Thật sự không ngờ tới tối hôm qua vậy mà uống nhiều như thế, buổi sáng tỉnh dậy thấy mọi người nằm tứ tung ngang dọc ở phòng khách, tôi còn tưởng là chúng ta bị ăn trộm đột nhập vào nhà…”

An Phong cười cảm khái nói: “Đúng là lớn tuổi rồi, cảm giác say rượu thật là khó chịu.” Đại Đinh nhắm mắt gật gật đầu, đồng ý nói: “Đúng vậy, nhìn Tiêu Diệc Vãn đi, hoàn toàn mạnh khỏe, đúng là tuổi trẻ có khác.”

An Phong nghiêng đầu nhìn Tiêu Diệc Vãn, quả nhiên tinh thần cậu ta rất tỉnh táo. Không hiểu sao trong đầu An Phong hiện lên hình ảnh hai người hôn nhau, cái cảm giác đó giống như nằm mơ vậy, cứ mơ mơ hồ hồ. An Phong sử dụng tư duy logic của mình để phân tích, ngày hôm qua đồng nghiệp ở đó nhiều như vậy, chắc chắn cô và Tiêu Diệc Vãn không có khả năng hôn môi, cho nên chỉ có một đáp án hợp lý, đó là tối hôm qua Tiêu Diệc Vãn đã xuất hiện trong giấc mơ của cô.

An Phong lẩm bẩm một mình: “Dù sao cũng không phải lần đầu tiên.”

Tiêu Diệc Vãn nghiêng đầu hỏi: “Cô nói gì? Cái gì không phải lần đầu tiên?” An Phong chợt nhận ra mình lỡ nói ra suy nghĩ trong lòng, cô vội vàng nói: “Không có gì… chỉ là có hơi chóng mặt, chắc tại tối qua không ngủ ngon đó mà.”

Tiêu Diệc Vãn xoay đầu lại nhìn thẳng phía trước, cười nói: “Không ngủ ngon à? Tôi còn tưởng là cô rất ngon đó.” An Phong chửi thầm, còn không phải do cậu xuất hiện trong giấc mơ của tôi sao, làm ảnh hưởng chất lượng giấc ngủ của tôi.

Hai tiếng sau, bọn họ về đến trung tâm thành phố Giang An. Tiêu Diệc Vãn chở Đại Đinh và Hạch Đào về nhà của họ trước, sau đó mới chở An Phong về nhà. Tới dưới nhà của An Phong, cô cảm thấy có hơi lưu luyến, mặc dù hai ngày qua đều ở bên cạnh Tiêu Diệc Vãn, nhưng mà cũng hiếm khi hai người ở riêng với nhau. An Phong nhìn mắt Tiêu Diệc Vãn, cô hỏi: “Có muốn lên nhà em ngồi chút không?” Tiêu Diệc Vãn mỉm cười trả lời: “Được.”

Đây là lần đầu cậu tới nhà của An Phong. Nhìn thấy nhà của cô sạch sẽ, hiện đại, còn có thể nhìn ra sông Giang, cũng là lần đầu tiên Tiêu Diệc Vãn nhận ra cuộc sống của cậu và An Phong không cùng giai đoạn. Sự nghiệp và kinh tế của An Phong đã ổn định mà cậu cũng chỉ là một đứa sinh viên mới bước chân vào xã hội. Đột nhiên Tiêu Diệc Vãn nhớ đến khi say rượu An Phong nói đến chuyện kết hôn, cậu không khỏi thở dài, chuyện kết hôn này đối với người mới 22 tuổi như cậu là một việc quá xa vời.



An Phong hỏi: “Anh có muốn uống cà phê không?” Tiêu Diệc Vãn trả lời: “Được.” An Phong có một cái máy pha cà phê màu xanh lam rất đẹp, tích hợp cả hai tính năng xay và pha cà phê làm một. An Phong thành thạo để cà phê vào máy, ấn nút bắt đầu, máy pha cà phê lập tức hoạt động ồn ào, một lúc sau, mùi thơm của cà phê lan tỏa khắp gian phòng khách.

An Phong rót cà phê vào một chiếc cốc sứ màu xanh lá nhã nhặn xinh đẹp, nhẹ nhàng đưa cho Tiêu Diệc Vãn. Đột nhiên, Tiêu Diệc Vãn cảm nhận được một cảm giác ấm áp đã mất từ lâu, dường như cuộc sống gia đình bị thiếu hụt bấy lâu nay, bây giờ lại hiện ra trước mặt cậu. Trong trí nhớ của cậu, chưa bao giờ có hình ảnh mẹ cậu nhẹ nhàng đưa cho cha cậu một ly cà phê trong yên bình như vậy, chỉ có hình ảnh hai người độc lập cố gắng theo đuổi ước mơ khác nhau của họ. Có lẽ cậu, vốn dĩ hoàn toàn không hề biết cuộc sống vợ chồng bình thường và những chuyện vụn vặt trong hôn nhân là như thế nào.

Tiêu Diệc Vãn để cốc cà phê xuống, đột nhiên ôm chầm lấy An Phong từ phía sau. An Phong quay lưng về phía cậu, kinh ngạc nói: “Làm sao vậy?” Tiêu Diệc Vãn áp mặt lên má trái của An Phong, nhẹ nhàng nói: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên thấy nhớ em thôi.” Trong lòng An Phong cảm thấy ngọt ngào, cô mỉm cười nói thầm trong lòng, em cũng nhớ anh.

Buổi chiều, hai người ngồi trên sô pha xem phim truyền hình.

Tiêu Diệc Vãn ôm An Phong, An Phong tựa đầu vào vai Tiêu Diệc Vãn, tay phải của cậu nhẹ nhàng vuốt ve tay trái của An Phong. Bộ phim thật sự rất tệ, nhưng mà hai người lại xem rất vui vẻ, ý cười dào dạt. Tất cả những điều vụn vặt nhỏ nhoi trong cuộc sống bình thường này, chỉ cần có thể cùng làm với người mà mình thích liền sẽ trở nên thú vị hơn rất nhiều. Thích, chính là một cảm xúc diệu kỳ, nó khiến cho những tâm hồn cô đơn trên thế giới này được kết nối lại với nhau, dù có là miễn cưỡng hoặc là không cam lòng.

“An Phong, em muốn đón giao thừa thế nào?” Tiêu Diệc Vãn hỏi. “Ừm… Em cũng chưa nghĩ tới” An Phong lười biếng trả lời. “Chúng ta đi ra sông Ninh Giang xem bắn pháo hoa đi.” Tiêu Diệc Vãn nói. “Được, nhưng mà có đông người quá không?” An Phong hỏi. Tiêu Diệc Vãn cười nói: “Yên tâm đi, đa số mọi người sẽ đến bên bờ sông để xem pháo hoa, nhưng anh biết một chỗ ẩn nấp để xem pháo hoa rất đẹp.”

“Hả? Chỗ nào?” An Phong tò mò quay đầu nhìn Tiêu Diệc Vãn. “Bây giờ vẫn chưa nói cho em biết được, nói ra thì sao gọi là chỗ bí mật được chứ?” Tiêu Diệc Vãn thần bí nói.

An Phong cảm thấy Tiêu Diệc Vãn luôn có đủ thứ chiêu trò để làm cho cô vui vẻ, yêu đương với một cậu em trai có chỉ số EQ cao như vậy đúng là hạnh phúc thật nhưng cũng rất nguy hiểm a.

Buổi tối, khi Tiêu Diệc Vãn và Tôn Dịch ở nhà xem bóng rổ, An Phong đang tập yoga, thì Đa Đa và chồng của cô ấy mỗi người ngồi ở một đầu sô pha, yên lặng không nói một lời.

Chồng cô ấy đang cầm điện thoại chơi game, còn Đa Đa thẩn thờ nhìn trần nhà, có một loại cảm giác rất ngột ngạt. Yêu đương hai năm, kết hôn 5 năm cuối cùng bọn họ trở thành hai con người xa lạ quen thuộc nhất. Không biết bắt đầu từ khi nào, cuộc trò chuyện của Đa Đa và chồng chỉ giới hạn trong những vấn đề lặt vặt của cuộc sống thường ngày, đã rất lâu rồi cô và chồng không còn nói những chuyện sâu sắc hơn. Đa Đa đau lòng nhớ lại những lời phàn nàn đầy ẩn ý của cha mẹ chồng khi cô đến đó cuối tuần trước, sau 5 năm kết hôn, cô vẫn chưa có thai.



Nếu như là hai năm trước, có lẽ cô sẽ cố gắng nhiều hơn, tranh thủ có con sớm một chút. Nhưng mà bây giờ, Đa Đa lại cảm thấy, có phải ông trời đang ám chỉ cho cô, cô có thể rời khỏi người đàn ông này mà không hề có vướng bận nào không? Có đôi khi, Đa Đa hy vọng chồng mình nɠɵạı ŧìиɧ, như vậy thì cô sẽ có lý do chính đáng để ly hôn. Khi ý nghĩ này xuất hiện lần đầu tiên trong đầu của cô, cô đã bị suy nghĩ xấu xa này của chính mình làm cho hoảng sợ.

Công bằng mà nói, chồng của cô cũng không có làm bất cứ chuyện gì quá đáng cả, nhưng cố tình thứ làm cho cô đau khô nhất chính là anh ta không hiểu cô, hoặc là anh ta không hề muốn hiểu cô. Người trước mặt rõ ràng là gần trong gang tấc, nhưng Đa Đa lại không cảm nhận được một chút cảm giác gần gũi nào. Gần đây cô thường xuyên tự hỏi, tại sao ngày xưa cô lại kết hôn với anh ta nhỉ? Hình như là thuận nước đẩy thuyền, ở thời điểm thích hợp làm chuyện thích hợp nhất thôi.

Chồng của Đa Đa là bạn cùng trường hồi đại học của Đa Đa và cũng là mối tình đầu của cô ấy. Ngoại trừ người đàn ông này, Đa Đa chưa từng yêu người đàn ông nào khác cả. Nhưng mà, bây giờ cô cũng không rõ cô và chồng mình rốt cuộc có phải là yêu không. Hoàn cảnh gia đình chồng cô tốt hơn cô, căn phòng tân hôn này là nhà trai mua, cũng có tên của cô ở trên đó. Chính vì chuyện này mà cha mẹ chồng cô luôn tỏ thái độ xem thường gia đình cô, như thể gia đình cô đã nhận được một ân huệ lớn lao từ họ vậy.

Mỗi khi cô phàn nàn với chồng mình về thái độ này của cha mẹ anh ta, thì chồng cô luôn bảo là do cô suy nghĩ nhiều thôi, chỉ có những người tự ti mới cho rằng người khác xem thường mình. Đa Đa không còn gì để nói nữa, muốn cho người không hiểu mình cảm nhận được cảm giác của mình chính là một chuyện hoang đường.

Đầu năm, Đa Đa muốn cùng chồng đi đảo Phuket chơi nhưng công việc của anh ta quá bận nên đã từ chối. Đợi đến mùa hè, cuối cùng chồng cô cũng không còn bận nữa, nhưng Đa Đa lại đυ.ng phải một cái hạng mục quan trọng. Chồng cô muốn nhân dịp nghỉ hè tranh thủ đi du lịch Châu Âu, Đa Đa đã suy nghĩ rất nhiều cuối cùng vẫn đồng ý đi du lịch 10 ngày cùng chồng. Tuy nhiên, sau khi trở về, đơn xin thăng chức của Đa Đa không được chấp thuận vì cô đã bỏ lỡ 10 ngày quan trọng của quá trình phát triển dự án. Đa Đa rất buồn và thất vọng, nhưng chồng cô lại thấy chuyện này không sao cả. Lúc này Đa Đa mới nhận ra, từ trước đến nay chồng của cô chỉ quan tâm đến công việc của anh ta, còn những chuyện khác đều không quan trọng.

Đa Đa quay đầu nhìn, chồng của cô vẫn tựa trên sô pha chơi game mê say, hoàn toàn không chú ý tới sự im lặng và suy nghĩ của Đa Đa một chút nào cả. Cô thở dài, trở về phòng ngủ một mình. Dựa vào đầu giường, Đa Đa mở ra laptop, bắt đầu xem lại ảnh chụp hồi đại học của mình.

Trong ảnh Đa Đa còn trẻ như vậy, khi cô 18, 19 tuổi, cô cười rất hạnh phúc. Cô nhìn những bức ảnh chụp đi Vân Nam chơi với bạn bè. Bọn cô đạp xe bên bờ biển Nhĩ Hải và chụp những bức ảnh đẹp như tranh vẽ trong cánh đồng hoa. Bọn cô mặc trang phục dân tộc và nhảy múa với dân địa phương, cùng nhau leo lên núi Tuyết Ngọc Long… Bỗng nhiên Đa Đa nhớ tới ước mơ trước kia của mình là trở thành một Blogger làm video du lịch, để cô có thể ngắm nhiều cảnh đẹp trên thế giới và tạo ra những video du lịch độc đáo nhất. Không thể ngờ được, chính mình vậy mà lại quên đi ước mơ của mình, cô đã quen làm một nhà phân tích dữ liệu, làm một người vợ, làm con dâu, làm con gái nhưng lại không phải làm chính mình.

Đa Đa đóng rất nhiều vai, nhưng lại không có một vai diễn nào mà cô thích cả. Không biết từ khi nào, hình như cuộc sống của cô đã không còn thuộc về chính cô nữa, cô đã trở thành một diễn viên. Cô vào vai một người không phụ lòng cha mẹ, chồng và cha mẹ chồng, cố gắng đóng vai một đứa con gái ngoan, một người vợ tốt, một cô con dâu hiếu thuận. Mà nhưng người cô xem là người thân đó, lại không có một ai hiểu cô, không biết cô muốn gì, nghĩ gì. Kể từ khi tốt nghiệp đại học và kết hôn, những người bạn thân của cô đều đường ai nấy đi, rất ít khi liên lạc, mà những người bạn đồng nghiệp thì cô lại cảm thấy rất khó để hoàn toàn mở rộng cửa lòng. Đa Đa cảm thấy cuộc sống của mình chính là một nhà tù, cô cảm thấy cô đơn đến lạnh thấu xương tủy.

Nhìn thấy mình trong màn hình cười vui vẻ đến vậy, hai mắt cô ướt đẫm, nức nở nói với chính mình, Vương Đa Đa, tôi nhớ cô.

Tôi thật sự rất nhớ cô.