Chương 12: Ba Ly Hai Chén Rượu Nhạt

Nhóm người về tới căn biệt thự nhà gỗ đã thuê. Biệt thự có hai tầng lầu, tầng hai có ba phòng ngủ, tầng một có một phòng ngủ. Phòng khách của căn biệt thự được thiết kế rộng mở và sáng sủa, thông qua cửa sổ bằng kính trong suốt có thể nhìn thấy hồ nước nóng trị liệu ở bên ngoài và thấp thoáng rừng cây tối om. Khoảng không phía trên khu rừng tối đen là bầu trời đầy sao. Cả đời này của An Phong, từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy nhiều ngôi sao đến vậy, mỗi một ngôi sao đều sáng ngời như thế.

Bên ngoài yên tĩnh và huyền bí càng làm nổi bật lên sự ồn ào và ấm áp bên trông ngôi biệt thự, mọi người quây quần bên nhau làm nồi lẩu, trên mặt mỗi người đều là tươi cười thiệt tình và thoải mái khi ở bên cạnh nhau. Tiểu Mỹ và Đa Đa đang rửa rau, Triệu Phi và Tiêu Diệc Vãn bày bộ đồ ăn lên bàn, Đại Đinh và Hạch Đào chuẩn bị rượu uống còn giám đốc Lý và An Phong thì đang làm sứa trộn rau và thịt chiên xù để làm món ăn kèm khi ăn lẩu.

Sau khi chuẩn bị xong, tám người ngồi quây quanh bàn ăn, giám đốc Lý nâng ly rượu vang đỏ trước mặt, mỉm cười nói: “Năm nay mọi người đều vất vả rồi, bộ phận R&D của chúng ta đã đạt được thành tích xuất sắc, ban lãnh đạo rất hài lòng. Ngoài ra, chào mừng Tiêu Diệc Vãn gia nhập vào bộ phận của chúng ta, tương lai cậu nhóc này rất có triển vọng! Nào, mọi người cùng cạn ly nào!”

Mọi người chạm cốc, từng người uống rượu của riêng mình.

Đại Đinh ăn một viên bò viên chiên, sau đó thỏa mãn rung đùi đắc ý nói lớn: “Này này đúng là quá ngon! Viên bò vừa tươi vừa chắc thịt, cái nước chấm này thấm đến tận đầu lưỡi, đúng là món ngon!”

Tiểu Mỹ trêu ghẹo nói: “Đại Đinh, cậu làm người người nông dân đúng là đáng tiếc, cậu phải là nhà bình luận ẩm thực mới đúng.”

Mọi người đều cười.

Đa Đa cắn một miếng thịt chiên xù, kinh ngạc mở to mắt nói: “Thịt chiên xù này là giám đốc Lý làm sao? Giám đốc Lý nấu ăn chắc là giỏi lắm có phải không?” Giám đốc Lý sảng khoái cười to: “Đúng vậy, con trai của tôi từ nhỏ đã thích ăn thịt chiên mà tôi làm, một mình nó có thể ăn hết một đĩa luôn đó.”

Tiêu Diệc Vãn nói: “Đúng rồi, nghe nói con trai giám đốc Lý sắp kết hôn phải không, chúc mừng giám đốc Lý nha!” Giám đốc Lý uống một ngụm rượu vang đỏ, sắc mặt hồng hồng trả lời: “Cảm ơn, đúng vậy, rốt cuộc nó cũng hiểu được khổ tâm to lớn trong lòng của tôi! Bây giờ tôi đang đợi bồng cháu nội, tận hưởng niềm vui tuổi già! Tôi cũng sắp 60 tuổi rồi, đã là một người già, không còn trẻ như mọi người nữa.”

Triệu Phi cười tủm tỉm nói: “60 mà già chỗ nào? 60 tuổi bây giờ là 40 tuổi của mười năm trước, giám đốc Lý còn đang ở độ tuổi trung niên đó!”

Một ly rồi lại một ly, mọi người đều bắt đầu hơi ngà ngà say.

Sau khi ăn no, mọi người rời khỏi bàn ăn đi vào phòng khách để tiếp tục uống rượu. Lúc này mọi người đều hơi say, Triệu Phi và Hạch Đào còn say hơn mọi người một chút. Nhìn thấy đàn ghi-ta ở trong phòng khách, Triệu Phi ôm cây đàn, thuần thục mà đánh lên.

An Phong có hơi ngạc nhiên, trong lòng cô luôn nghĩ Triệu Phi là một kẻ thực dụng rẻ tiền, không ngờ anh ta có thể đàn ghi-ta giỏi như vậy, hay đến nỗi làm cho An Phong suýt quên luôn sự chán ghét của cô đối với anh ta. Khúc Triệu Phi đánh là bài《 sao sáng 》của Châu Kiệt Luân, Hạch Đào say khướt bắt đầu cất giọng hát theo giai điệu âm nhạc, giọng hát của Hạch Đào trong trẻo rõ ràng khiến cho An Phong phải nhắm mắt lại an tĩnh lắng nghe.

Lúc này giám đốc Lý cũng đã say khướt, ông ấy dựa vao sô pha, mắt nhắm hờ cười nói: “Đúng là nhân tài bất khả lộ nha, những người trẻ tuổi các cô các cậu đều giấu nghề hết nha…”

Đột nhiên Tiểu Mỹ “wow” lên một tiếng, say xỉn nói: “Hạch Đào, cậu nói đi, tại sao cậu có thể hát hay như thế! Mau nói!” Hạch Đào ngừng hát, cười ngây ngô trả lời: “Đương nhiên là để theo đuổi con gái rồi…”

An Phong nghe thấy từ trong miệng Hạch Đào nói ra như vậy suýt nữa cười ngã quỵ xuống thảm, Tiêu Diệc Vãn ở bên cạnh kịp thời nhích qua, để cho đầu của An Phong dựa vào vai mình.

Đa Đa say lờ đờ nói: “Hạch Đào, tại sao cậu lại là loại người như vậy?! Trước đây cậu không phải là như thế này…” Đại Đinh nằm dang mình hình chữ X trên thảm cười to, nói năng không rõ ràng” “Các người đều bị cậu ấy lừa rồi…. Hạch Đào chính là một kẻ tính cách trái ngược vẻ bề ngoài đó!”



Triệu Phi buông đàn ghi-ta, đột nhiên hét lên: “Cmn, âm nhạc càng khiến cho tôi cảm thấy thế giới này càng thêm cmn khốn nạn…”

Đa Đa bị cảm xúc tiêu cực của Triệu Phi làm ảnh hưởng, cô tựa đầu vào bàn trà lẩm bẩm một mình: “Tôi nói cho các người biết, tuyệt đối đừng lấy chồng, lấy chồng rồi thì phải làm cho cha mẹ chồng vui vẻ, làm cho chồng vui vẻ, làm tất cả mọi người đều vui vẻ, chỉ có chính bản thân mình là không vui vẻ…”

Tiểu Mỹ khép hờ mắt, bĩu môi chỉ vào Đa Đa nói: “Cô nói bậy! Kết hôn là tốt, cô không biết tôi hâm mộ cô lấy chồng sớm nhiều cỡ nào đâu! An Phong, cô nói cho Đa Đa nghe đi, có phải cô ấy có phúc mà không biết hưởng hay không?”

An Phong tựa đầu vào vai Tiêu Diệc Vãn gật gật đầu nói: “Đúng vậy. Tôi cũng muốn được kết hôn.”

Tiêu Diệc Vãn hơi nghiêng đầu, nhìn An Phong đang dựa vào vai mình, hỏi: “Em muốn kết hôn sao?” An Phong say xỉn cười nói: “Đúng vậy, em đã nghĩ như vậy đấy.” An Phong đột nhiên chuyển chủ đề cười hỏi Triệu Phi: “Triệu Phi, anh có biết tại sao anh cảm thấy thế giới này khốn nạn không? Bởi vì… Bởi vì anh là một người quá phiền phức…”

Ha ha ha, nói xong An Phong cười ha hả.

Triệu Phi phẫn uất cầm lấy cây đàn ghi-ta, muốn đứng lên nhưng cả người lại dựa vào tường từ từ trượt xuống, cuối cùng chỉ còn lại cái đầu là dựa vào tường, anh ta mơ mơ màng màng nói: “Cô nói bậy! Cô mới là người phiền phức! Tôi biết cô nhìn tôi không vừa mắt, cô xem thường tôi có phải không!”

Hạch Đào đột nhiên ngồi dậy, nhìn chăm chú vào lò sưởi trong tường nói: “Con người tồn tại đúng là không có gì thú vị cả, công việc nhàm chán, gia đình nhàm chán, tất cả đều nhàm chán…”

Đa Đa choáng váng nói phụ họa: “Đúng vậy, không có ý nghĩa gì cả.”

Hạch Đào giống như lại tiếp tục đi vào cõi mơ, tự mình lẩm bẩm: “Con người sống một đời, hết 99% là không có việc gì như ý mình rồi…” Triệu Phi đột nhiên chửi bới: “Thôi đi! Bớt bớt ở đó mà buồn bã cuộc sống, cậu mà trải qua cái gì suy sụp chứ? Cậu có biết thế nào là bần cùng, nghèo tới nỗi họ hàng cũng không thèm liếc mắt ngó mình một cái sao? Cậu có biết cả thế giới đều chống đối mình là cảm giác như thế nào sao?”

Tiểu Mỹ đột nhiên chen vào nói: “Không có… Anh có biết làm con gái có bao nhiên vất vả sao? Mỗi tháng đều phải tới kỳ đèn đỏ, còn phải sinh em bé, còn bị giục lấy chồng… Dựa vào cái gì mà con gái 30 tuổi bị gọi là phụ nữ thừa? Dựa vào cái gì chứ!”

Lúc này giám đốc Lý và Đại Đinh đã ngủ say, tiếng ngáy hết đợt này đến đợt khác vang lên.

Tiêu Diệc Vãn bất đắc dĩ nhìn một phòng “người già” này. Giờ khắc này đúng là mọi người đều say chỉ mình tôi tỉnh. Cậu thầm nghĩ, thì ra, trong lòng mỗi người đều cất giấu những chuyện không vui như thế. Cậu nhìn An Phong tựa đầu vào vai mình ngủ say, Tiêu Diệc Vãn thầm nghĩ, An Phong, trong lòng em cũng có rất nhiều chuyện không vui sao?

Tiêu Diệc Vãn đứng lên, ôm An Phong đi lên tầng hai ngủ.

Vừa mới đặt An Phong xuống giường, cô đột nhiên mở to mắt hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, anh làm gì vậy?” Tiêu Diệc Vãn có hơi hoảng hốt nói: “Không có làm gì cả, anh chỉ đem em để lên giường thôi, em đừng hiểu lầm.” An Phong đột nhiên cười ha ha nói: “Hiểu lầm?” Sau đó ôm chặt lấy cổ Tiêu Diệc Vãn, điên cuồng mà hôn tới. Tiêu Diệc Vãn hoảng sợ, tốn rất nhiều sức lực mới có thể tránh thoát được An Phong.

Cuối cùng An Phong cũng bình tĩnh trở lại, mắt nhắm hờ hỏi: “Tiêu Diệc Vãn, anh thích em sao?” Tiêu Diệc Vãn cười trả lời: “Đương nhiên là thích rồi.” An Phong lại tiếp tục hỏi: “Vậy anh có yêu em không?”



Yêu, đây là một từ rất nặng nghĩa. Thích và yêu khác nhau ở chỗ nào? Thích một người là tận hưởng niềm vui khi ở bên nhau trong một khoảng thời gian, mà yêu một người là một đời chỉ cần một người đó sao? Tiêu Diệc Vãn không biết phải trả lời câu hỏi này như thế nào. Cậu yêu An Phong sao? Nhưng bọn họ cũng chỉ quen biết hơn hai tháng mà thôi, cậu thật sự muốn ở bên cạnh An Phong đến hết cuộc đời này sao?

Tiêu Diệc Vãn không trả lời câu hỏi này.

Mà An Phong, đã mơ màng đi vào giấc ngủ.

Sau khi cẩn thận đắp chăn lại cho An Phong, Tiêu Diệc Vãn đi xuống tầng một rót nước uống. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết. Tiêu Diệc Vãn để ly nước xuống, đi tới phía trước cửa sổ, bầu trời sâu thẳm đầy sao, mặt trăng tròn trong vắt, từng bông tuyết rơi tựa như từng ngôi sao trên bầu trời rơi xuống, từng cái từng cái rơi xuống thật giống như những bức thư tình nhẹ nhàng gửi xuống thế gian này.

Tiêu Diệc Vãn nghiêng người nhìn về phía phòng khách, mọi người nằm tứ tung ngang dọc ở trên sô pha, dưới nền thảm hoặc dựa vào tường ngủ. Nhìn bọn họ, trong lòng Tiêu Diệc Vãn nghĩ đến, liệu một ngày nào đó mình cũng sẽ giống như họ hiện giờ, có rất nhiều nỗi buồn phiền giấu trong lòng phải không? Thế giới của người trưởng thành, bề ngoài luôn bình tĩnh thờ ơ nhưng trong lòng lại có quá nhiều nỗi khốn khổ và không cam lòng.

Đột nhiên Tiêu Diệc Vãn nhớ lại cha mẹ của mình, sau khi Tiêu Diệc Vãn vừa tốt nghiệp tiểu học hai người họ liền ly hôn. Mẹ cậu là một nhà thiết kế thời trang lãng mạn và tự do, sau khi ly hôn bà dứt khoát sang nước Pháp. Mà cha cậu ngược lại là một nhà kiến trúc sư nghiêm khắc, ông mở một văn phòng thiết kế kiến trúc ở Giang An. Khi còn nhỏ, Tiêu Diệc Vãn cũng không cảm thấy việc cha mẹ ly hôn sẽ có ảnh hưởng lớn lao gì tới mình, khi kỳ nghỉ hè đến, cậu sẽ vui vẻ đi sang Pháp thăm mẹ, mẹ sẽ mua cho cậu rất nhiều quà vặt. Ngày thường cậu sống ở Giang An, cha luôn rất bận rộn với công việc, vì thế cậu vui vẻ ngồi ở nhà xem TV hoặc chơi game.

Trước nay Tiêu Diệc Vãn chưa từng suy nghĩ đến việc ly hôn của cha mẹ, chỉ mơ hồ cảm thấy kế hoạch cuộc sống của hai người họ khác nhau, mẹ cậu vẫn luôn muốn đi Pháp phát triển sự nghiệp, mà cha cậu lại muốn làm việc và ổn định cuộc sống ở Giang An. Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ kế hoạch cuộc sống khác nhau cũng không phải là nguyên nhân duy nhất khiến cho bọn họ ly hôn. E là đã rất nhiều năm về trước, giữa bọn họ đã có rất nhiều chuyện làm cho họ uể oải, tuyệt vọng, điều khiến cho hai người họ nhẫn nại với cuộc hôn nhân ngột ngạt và trì hoãn việc ly hôn này chính là cậu.

Bỗng nhiên Tiêu Diệc Vãn cảm thấy dường như mình đã hiểu được, có lẽ trước nay, cậu chưa từng suy nghĩ đến chuyện cuộc sống sau khi kết hôn sẽ như thế nào, là do cậu cảm thấy thất vọng với cuộc hôn nhân của chính cha mẹ mình sao? Thì ra, cậu vẫn bị việc ly hôn của cha mẹ làm ảnh hưởng, chỉ là chính bản thân cậu không chịu thừa nhận mà thôi.

Tiêu Diệc Vãn thở dài, đi vào phòng ngủ tìm mấy cái chăn và thảm, đắp cho từng người ở trong phòng khách, sau đó lặng lẽ trở lại phòng ngủ trên tầng hai đi ngủ.

Bên ngoài cửa sổ, ánh trăng sáng rọi, cảnh đẹp vừa vặn.

Ngày hôm sau.

Sáng sớm, Tiêu Diệc Vãn đã bị tiếng ồn dưới lầu đánh thức. Cậu đi đến phòng bếp, nhìn thấy Đại Đinh đang uống nước ừng ực. Đại Định vặn vẹo thân thể nhức mỏi của mình, nhìn Tiêu Diệc Vãn oán giận nói: “Ôi trời, tối hôm qua uống quá trớn ngủ nguyên một đêm trên nền nhà. Đúng là lãng phí, tôi muốn hưởng thụ cảm giác ngủ trên giường lớn mềm mại của biệt thự mà! Haizz, tiếc quá, tiếc quá đi thôi!”

Tiêu Diệc Vãn mỉm cưới, cũng rót nước uống.

“Ủa? Tối hôm qua chỉ có cậu và An Phong là không uống say sao? Tôi thấy mọi người và cả giám đốc Lý cũng nằm ngủ trên sô pha.” Đại Đinh khàn giọng hỏi.

Tiêu Diệc Vãn sặc nước, ho vài cái, sau đó trả lời: “Đúng vậy, tối qua chỉ có tôi và An Phong là không có say. Nhưng mà chúng tôi cũng không nâng dậy mọi người nổi, chỉ có thể đắp chăn cho mọi người, sau đó trở lại phòng ngủ của mình đi ngủ.”

“Ồ... Haizz... Quả nhiên, chỉ có người không say mới được ngủ giường…” Đại Đinh thở dài nói.

Tiêu Diệc Vãn phản đối trong bụng, cũng không đúng, chỉ cần có bạn trai không say là được.