- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai
- Chương 10: Người Tình Bí Mật
Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai
Chương 10: Người Tình Bí Mật
An Phong kinh ngạc phát hiện, chính mình thế nhưng lại rất thích cảm giác yêu đương lén lút trong văn phòng này. Các đồng nghiệp trong văn phòng hoàn toàn không biết chuyện hai người đang quen nhau, tất cả đều bình tĩnh như thường lệ, chỉ có An Phong và Tiêu Diệc Vãn là không được bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Mỗi khi hai người nhìn nhau, An Phong liền có cảm giác BGM phim tình cảm phấp phới hiện lên.
Trong đầu An Phong ngẫu nhiên sẽ tưởng tượng ra tình tiết trong một vở kịch mà cô tạo nên.
Bộ phận R&D là một thư viện vào thời Bắc Tống, giám đốc Lý là trưởng khoa phụ trách học viện và cũng là cha của An Phong. Ngoài những học sinh chăm chỉ học tập trong thư viện còn có Triệu Phi là một học sinh ăn chơi quậy phá, Đại Đinh không lo học tập chỉ đam mê ăn uống, Hạch Đào không thích gần gũi nữ giới, Đàm Tiểu Mỹ và Vương Đa Đa là nữ giả nam trang. Là con gái của trưởng khoa, nam giới theo đuổi vô số nhưng mà An Phong chỉ thầm yêu trộm nhớ cậu học sinh nghèo ở trong thư viện là Tiêu Diệc Vãn. Biết nhà cậu nghèo nên An Phong thường lén lút giấu một ít cây bút lông sói tốt nhất bên dưới ngăn bàn của cậu. Khi mùa đông đến, An Phong tự tay đan từng đường kim mũi chỉ làm áo choàng cho cậu, sợ cậu không có tiền mua quần áo dày mặc.
Hai người có tình cảm với nhau nhưng e ngại lễ nghi vì thế họ chỉ dừng lại ở mức độ cho phép, chưa từng làm gì quá mức. Một người chàng thư sinh trắng nõn xinh đẹp và một cô nương dịu dàng xinh xắn, hai người đã sớm tình cảm sâu đậm tới mức không phải chàng thì không gả, không phải nàng thì không cưới.
Một đêm nọ, khi mặt trăng lên đến ngọn cây, An Phong và Tiêu Diệc Vãn hẹn nhau dưới gốc cây cổ thụ bên ngoài thư viện. Nam sinh mặc y phục màu xanh, nữ sinh y phục màu hồng phấn, cả hai ở bên dưới ánh trăng đọc thơ ngắm trăng. Đương lúc cả hai tình cảm dào dạt, say mê dưới khung cảnh tuyệt đẹp này thì trưởng khoa Lý đẫn theo một đám binh lính giận dữ xông đến. Ông nhìn thấy tên học sinh nghèo Tiêu Diệc Vãn này vậy mà cũng dám đeo bám con gái mình, trưởng khoa Lý giận dữ, sai người lập tức đuổi cậu ta ra khỏi thư viện, không bao giờ cho phép tên học sinh nghèo này bước vào thư viện nửa bước.
Từ đây, cách nhau núi sông biển người mênh mông, hai người không bao giờ còn gặp lại nhau nữa.
“An Phong, cô hãy gửi kế hoạch phát triển sản phẩm đã thảo luận tuần trước cho tôi. Còn nữa, dự án máy móc lần trước mà cô và bộ phận dữ liệu đang học tập như thế nào rồi? Ngày mai thảo luận với tôi một chút về nó.” Giám đốc Lý gửi tin nhắn Chat đến.
An Phong lập tức từ trong ảo tưởng bừng tỉnh lại, cô âm thầm cười chính mình vậy mà lại tưởng tượng giám đốc Lý chính là người cha thời phong kiến nghiêm khắc của mình. Dựa theo tính cách của giám đốc Lý ở hiện thực chắc là ông ấy sẽ giữ chặt tay Tiêu Diệc Vãn thân thiết nói: “Cậu học sinh này, nếu muốn cưới con gái của tôi cũng không phải không thể, chỉ cần cậu có thể hoàn thành vượt mức chỉ tiêu KPI của năm nay! Đến lúc đó, có thể cưới con gái của tôi bất cứ khi nào cậu muốn, tôi đưa Đại Đinh cho cậu làm của hồi môn luôn cũng không thành vấn đề!”
“Em đang cười gì đấy?” Tiêu Diệc Vãn nhìn thấy An Phong lén lút cười, cậu tò mò đi tới xem.
Nhìn thấy Tiêu Diệc Vãn, An Phong không khỏi nhớ lại cậu học sinh nghèo mặc y phục xanh mà mình tưởng tượng ra lúc nãy, đột nhiên cảm thấy có hơi xấu hổ. Cô hắng giọng nói: “Không có gì, thời tiết hôm nay tốt thật.”
Tiêu Diệc Vãn đưa cho An Phong một ly cà phê, cô giơ tay ra nhận lấy, ngón trỏ của An Phong vô tình đυ.ng vào ngón trỏ của Tiêu Diệc Vãn, một cảm giác xuất hiện như là có một dòng nước ấm chảy qua đầu ngón tay cô, nó xuôi theo dòng nước chảy thẳng vào trái tim của An Phong. Trong lòng của An Phong giống như có con nai con chạy tới chạy lui, ở trong khu rừng lớn hạnh phúc lăn qua lộn lại. Hai người bốn mắt nhìn nhau triều mến. Khi thích một người, luôn có một tia sáng hiện lên trong mắt họ mà có giấu cũng không được.
“Hai người đang làm gì vậy?” Đại Đinh và Hạch Đào đi đến.
An Phong hoảng sợ, vội vàng rụt tay lại. “Có muốn đi ăn trưa chung không?” Đại Đinh hỏi. An Phong âm thầm thở ra, thầm nghĩ, cũng đúng, Đại Đinh và Hạch Đào sao có thể nhìn ra cô và Tiêu Diệc Vãn đang yêu đương được chớ.
Bốn người đi vào nhà ăn công ty ăn trưa.
“Ồ... Được được, món canh thịt bò Tây Hồ ngày hôm nay đúng là rất ngon, người nông dân tôi đây rất là hài lòng.” Đại Đinh hạnh phúc hớp một ngụm canh nói.
“Tôi lại thấy hơi nhiều dầu mỡ.” Hạch Đào nhận xét.
“Cậu đừng kén chọn như vậy có được không? Cậu không ăn thì đưa đây tôi ăn cho.” Đại Đinh trợn mắt với Hạch Đào.
“Được, nhưng mà cậu phải đưa cá hấp qua cho tôi, có qua có lại.” Hạch Đào đương nhiên nói.
“Ôi trời, cậu nhìn cậu đi, tính toán mấy cái nhỏ nhặt như thế làm gì, đi lừa gạt đồng nghiệp như thế lương tâm cậu có cắn rứt không?” Đai Đinh vô cùng đau đớn nhìn Hạch Đào.
An Phong và Tiêu Diệc Vãn ngồi đối diện cười.
Tiêu Diệc Vãn kẹp miếng cá kho trong mâm của cậu đưa qua cho An Phong. An Phong kinh ngạc mở to mắt, cô liếc nhìn Tiêu Diệc Vãn ám chỉ cậu không cần phải làm như vậy, sẽ bị Đại Đinh và Hạch Đào phát hiện hai người đang quen nhau mất. Tiêu Diệc Vãn lại giở tính đùa dai nhìn An Phong, thái độ như là tôi muốn thế đấy em làm gì được nào.
Trong lúc An Phong vừa căng thẳng vừa xấu hổ thì Đai Đinh căm giận nói: “Hạch Đào, cậu nhìn đi, xem Tiêu Diệc Vãn đối xử với đồng nghiệp An Phong kìa, hai chúng ta cũng làm đồng nghiệp với nhau được mấy năm rồi, vậy mà cậu còn không thèm gấp cho tôi một miếng xương sườn trong mâm của cậu nữa sao?”
Hạch Đào lạnh lùng liếc xuyên qua mắt kính nhìn Đại Đinh, sau đó kéo dĩa xương sườn nhích về phía mình, đảm bảo rằng Đai Đinh kẹp không tới mới thôi.
An Phong cười nói trong lòng, cũng chỉ có Đại Đinh và Hạch Đào mới có thể tưởng hành động mập mờ này là bình thường, nếu hôm nay người cùng họ ăn cơm là Tiểu Mỹ và Đa Đa thì chắc chắn đã bị phát hiện từ sớm rồi. Đúng vậy, tuyệt đối không thể để cô và Tiêu Tiệc Vãn ăn cơm trưa cùng với hai người họ được!
Buổi chiều, ở trong khu vực nghỉ ngơi, Tiểu Mỹ, An Phong nghe Đa Đa oán giận về đối tượng trong buổi coi mắt của cô ấy vào tuần trước: “Hàii, tôi nói cho các cô biết, các cô cũng không thể tưởng tượng được người đó có bao nhiêu kỳ quái đâu” An Phong ở bên cạnh ăn quýt tò mò hỏi. “Anh ta vừa tới liền hỏi tôi có biết toán học và tiếng Anh không?”
“Hả?” Đa Đa và An Phong vẻ mặt khó hiểu. Đa Đa nhíu mày hỏi: “Chẳng lẽ anh ta đặc biệt yêu thích tiếng Anh và toán học?”
“Sai!” Tiểu Mỹ phẫn nộ nói: “Anh ta nói, trẻ nhỏ học thêm tiếng Anh và toán học phải tốn rất nhiều tiền, nếu người mẹ giỏi hai cái này thì tương lai sẽ tiết kiệm được khoản tiền đó!”
An Phong: “Ha ha ha, anh ta tính toán tỉ mỉ thật sự!”
Tiểu Mỹ tức giận tiếp tục nói: “Đúng là tức chết tôi mà. Các cô nghĩ xem, tại sao tôi lại xui xẻo như vậy? Sao lại gặp trúng loại người như thế này chứ?”
Đa Đa cười an ủi: “Chao ôi, người này cũng không đến nỗi mà. Còn có nhiều người kỳ lạ hơn nữa đó.” Tiểu Mỹ thở dài nói: “Vẫn là Đa Đa may mắn nhất, vừa tốt nghiệp liền kết hôn, không bị gia đình hối gả! Tôi bây giờ bị người nhà thúc giục muốn ù tai luôn rồi nè!”
Đa Đa nói: “Hàii, nhưng mà tôi cũng không có cơ hội lựa chọn. Vì một thân cây, từ bỏ cả khu rừng! An Phong vẫn là tốt nhất, vừa độc thân vừa có tiền, cha mẹ lại không giục kết hôn, đúng là cuộc sống hoàn hảo!”
Tiểu Mỹ gật gật đầu, hâm mộ nói: “Cha mẹ của An Phong đúng là người văn minh, tôi hâm mộ quá đi.”
An Phong cười trả lời: “Cũng may há.”
Tiểu Mỹ tiếp tục hỏi: “An Phong, gần đây cô có quen ai không?”
An Phong ngập ngừng một chút, cô trả lời: “Không có.”
“Không có sao?” Tiêu Diệc Vãn đi đến, cười như không cười nhìn An Phong. An Phong vừa ngượng ngùng lại cảm thấy căng thẳng, cô sợ Tiêu Diệc Vãn công khai quan hệ của bọn họ.
“Tiêu Diệc Vãn, cậu hư quá nha! Dám nghe lén các chị nói chuyện.” Tiểu Mỹ trêu Tiêu Diệc Vãn.
Tiêu Diệc Vãn cười nói: “Đang muốn lấy nước uống, tình cờ nghe thấy An Phong nói cô ấy không có bạn trai. Thật ra tôi cảm thấy, theo như tính cách của An Phong thì chắn chắn sẽ giấu, không chừng cô ấy còn có người tình bí mật nữa đó.”
Đa Đa: “ Ha ha ha, thật ra cũng không thể không có khả năng này, có phải cô đang lừa gạt chúng tôi không vậy?”
Tiểu Mỹ: “Tiêu Diệc Vãn nói cũng rất có lý a, An Phong, cô thành thật khai báo, có phải cô có người tình bí mật gì đó hay không!”
An Phong không biết phải làm sao, cô ra vẻ tức giận liếc Tiêu Diệc Vãn, trả lời: “Các cô không cần nghe Tiêu Diệc Vãn nói bậy có được không? Làm gì có người tình bí mật nào chứ? Tôi phải trở về làm việc đây.”
Nhìn theo An Phong rời đi, Tiểu Mỹ hơi cau mày nói: “Hửm, vừa nói cô ấy cô ấy liền bỏ đi, sao tôi thấy có gì đó sai sai ở đây nhỉ?” Đa Đa cũng đồng ý: “Chắc là mới quen nhau đi cho nên còn chưa muốn nói.” Tiểu Mỹ tiếp tục nói: “Cũng không biết bạn trai của An Phong có ngoại hình ra sao a…”
Tiêu Diệc Vãn cười, nói thầm trong bụng, chính là ngoại hình giống tôi này.
Sau khi trở lại bàn làm việc, Tiêu Diệc Vãn mở ra trang phòng nhân sự của công ty, cậu muốn tìm chính sách của công ty về chuyện tình cảm công sở, tìm mãi cũng không có nhìn thấy quy định rõ ràng về vấn đề này, chỉ có một vài quy định về tránh né quấy rối tìиɧ ɖu͙© mà thôi. Tiêu Diệc Vãn nhỏ giọng hỏi Đại Đinh: “Đại Đinh, cậu sẽ yêu đương với đồng nghiệp cùng văn phòng hay không?”
Đại Đinh không chớp mắt nhìn chằm chằm màn hình nói: “Không đâu.”
Tiêu Diệc Vãn: “Tại sao?”
Đại Đinh: “Đồng nghiệp nữ trong văn phòng quá ít.”
Tiêu Diệc Vãn cạn lời liếc nhìn cậu ta, tiếp tục hỏi: “Vậy nếu đồng nghiệp nữ nhiều lên, cậu sẽ quen sao?”
Đại Đinh lắc đầu: “Không thể.”
Tiêu Diệc Vãn: “Tại sao?”
Đại Đinh bình tĩnh trả lời: “Chắc chắn Hạch Đào sẽ báo cáo tôi.”
Tiêu Diệc Vãn bất đắc dĩ đỡ trán, trong lòng nghĩ, mình đúng là điên rồi, vậy mà lại hỏi Đai Đinh chuyện này, hỏi cũng như không hỏi.
Hạch Đào đột nhiên tham gia cuộc trò chuyện: “Tôi sẽ không báo cáo cậu, nhưng mà Đại Đinh, tôi không khuyến khích cậu yêu đương trong văn phòng.”
Đại Đinh tò mò dời mắt từ màn hình máy tính qua nhìn Hạch Đào hỏi: “Tại sao?”
Hạch Đào đương nhiên nói: “Yêu đương trong văn phòng sẽ làm cho người ta phân tâm, mã có nhiều bug như vậy, lại còn lo yêu đương, cậu nghĩ cậu viết mã có ai coi được không?”
Đại Đinh bị Hạch Đào nói đến tức giận á khẩu, chỉ có thể “Hừ” một tiếng từ bỏ.
Tiêu Diệc Vãn lén cười, Hạch Đào và Đại Đinh đúng là một đôi bạn vui vẻ.
Lúc tan làm, Tiêu Diệc Vãn và An Phong cùng nhau về nhà. Tiêu Diệc Vãn hỏi: “An Phong, em cảm thấy chuyện chúng ta quen nhau có thể giấu được bao lâu?” An Phong: “Ừm… Có thể giấu bao lâu thì giấu bấy lâu…”
Tiêu Diệc Vãn cau mày nói: “Cụ thể là bao lâu? Chúng ta cũng không thể giấu mãi được.”
An Phong suy nghĩ vài giây, nghiêm túc nhìn Tiêu Diệc Vãn, cô bình tĩnh hỏi: “Nếu chúng ta công khai, phòng nhân sự muốn một trong hai chúng ta từ chức thì sao?”
Tiêu Diệc Vãn nói: “Không đâu, anh đã kiểm tra sổ tay nhân sự rồi, cũng không có quy định rõ ràng về việc yêu đương trong văn phòng.”
An Phong thở dài nói: “Dù cho không có quy định rõ ràng về yêu đương trong văn phòng, nhưng yêu đương trong văn phòng cũng không được khuyến khích. Dù sao chuyện hẹn hò cũng có thể ảnh hưởng đến hiệu quả công việc. Ở nơi làm việc, công việc đương nhiên là quan trọng nhất.”
Tiêu Diệc Vãn cảm thấy không vui, cậu nhỏ tiếng nói: “Vậy là em vẫn để anh làm người tình bí mật của em hoài sao?”
An Phong cười, cô nhẹ nhàng sờ mặt của Tiêu Diệc Vãn: “Ngoan, sẽ có danh phận, chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời chị là được rồi.”
Tiêu Diệc Vãn nói: “Em coi anh là chó con à?” Dứt lời, cậu liền bắt lấy An Phong, An Phong cười tránh né, hai người vui đùa ầm ĩ, vừa đùa giỡn vừa cười vui vẻ.
Tựa như một cặp tình nhân không có bí mật.
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Đô Thị
- Thâm Niên Thiếu Nữ Cùng Nàng Niên Hạ Bạn Trai
- Chương 10: Người Tình Bí Mật