Chương 6

Tôi bị bán đến khu đèn đỏ và trở thành gái đứng đường thấp kém nhất.

Nếu không muốn mắc bệnh rồi chết, tốt hơn hết là nên đi theo một người đàn ông.

Khi tôi lớn tiếng nhờ anh ấy giúp đỡ bằng tiếng Trung, tôi đã chấp nhận bước tiếp theo của số phận mình.

Nhưng khi anh ấy đưa tay ra giúp tôi, quỹ đạo số phận tôi đã hoàn toàn thay đổi.

Cha ruột đứa bé trong bụng tôi – người đàn ông đẹp trai, giàu có, tốt bụng. Anh ấy tốt hơn Chu Cẩn Nhiên.

Vào ngày căn nhà được bán, tôi nhận được cuộc gọi từ Giang Nhược.

“Từ Sơ Niệm, tôi đã đáp ứng lời cầu hôn của anh Cẩn Nhiên rồi.”

“Vậy tôi xin chúc phúc hai người.”

“Ngày đính hôn, tôi momg cô có thể đến, được không?”

“Thật xin lỗi.”

“Cô vẫn chưa buông bỏ được anh Cẩn Nhiên sao, Sơ Niệm?”

Giang Nhược tựa hồ có chút thương hại, ngữ khí ôn hòa: “Có một số việc không thể cưỡng cầu được.”

“Bây giờ cô đã thông minh hơn trước, biết cách lấy lui làm tiến. Nhưng vô ích thôi, Chu Cẩn Nhiên chỉ nghe lời tôi, trong lòng anh ấy chỉ có tôi.”

“Cô thấy ấy, chỉ cần một lời của tôi, anh ấy sẵn sàng bỏ rơi cô.”

“Giang Nhược, cô muốn nói cái gì.”

Đầu bên kia điện thoại im lặng một giây.

“Từ Sơ Niệm, cô tốt nhất đừng quấy rầy Cẩn Nhiên nữa. Đừng tưởng tôi không biết cô đang bàn tính gì.”

‘Cô yêu anh ấy như vậy, sao có thể buông bỏ Cẩn Nhiên, huống hồ nhà cô giờ đã phá sản!”

“Nếu trong lòng anh ta chỉ có cô, chỉ nghe cô, vậy cô đang sợ hãi cái gì?”

Giang Nhược hồi lâu không nói chuyện, sau đó liền cúp điện thoại.

Vài giây sau, tôi nhận được một tin nhắn thoại.

Là giọng nói đầy khinh thường của Chu Cẩn Nhiên: “Cuối cùng thì tao cũng thoát khỏi thứ thuốc dán da c-h-ó này rồi.”

“Tao chưa bao giờ cảm thấy thoải mái như này.”

“Chúc nằng Chu tổng cuối cùng đã lấy được tự do, haha.”

Tôi mỉm cười và tắt điện thoại.

- ------------------

Ngày tôi rời Bắc Kinh là một ngày nhiều mây và sương mù dày đặc.

Tôi kéo theo vali, xuống taxi, bước vào sảnh sân bay.

Lại nghe thấy tiếng gầm lớn của động cơ xe máy phía sau. Tôi vô thức nhìn lại, trông thấy chiếc xe vô cùng quen thuộc. Nó đang lao nhanh về phí tôi.

Tôi nắm chặt vaili, xoay người bước về phía trước.

“Từ Sơ Niệm!”

Chu Cẩn Nhiên vội xuống xe, đuổi kịp tôi. Hắn gắt gao nắm lấy cổ tay tôi, giọng nói có chút run rẩy.

“Em định đi đâu?”

Đôi mắt hắn đỏ hoe, bộ dáng thất hồn lạc phách.

‘Sơ Niệm, em ở lại đi, chúng ta sẽ giống như trước được không?”

Tôi buông lỏng tay cầm vali. Lùi về sau một bước, chậm rãi cởi bỏ áo khoác.

Gió mùa Đông ở Bắc Kinh lạnh lẽo, cả người tôi bị gió lạnh thổi qua.

Vòng eo tôi vẫn thon gọn như trước, nhưng bụng dưới lại có hơi phình ra.

Đôi mắt Chu Cẩn Nhiên trượt xuống từng tấc. Đứng đó cứng ngắc.

Tôi cong mắt cười, chỉ vào cái bụng hơi nhô lên của mình: “Chu Cẩn Nhiên, anh nhìn xem, làm sao chúng ta có thể giống như trước được nhỉ?”

- -----------

Cơn gió lạnh lẽo vốn đang gào thét tưởng như đột ngột dừng lại.

Chu Cẩn Nhiên chỉ đứng đó, không biết đã bao lâu. Hắn mới chậm rãi ngước mắt lên nhìn tôi.

“Sơ Niệm, tại sao lại thế này?”

Tôi nắm chặt áo khoác, nâng tay vuốt thẳng mái tóc bị gió thổi bay.

“Anh hỏi tôi à.”

Tôi mỉm cười bình thản: “Đây chẳng phải là điều anh mong muốn sao?”

“Sơ Niệm, anh không muốn thế. Mặc dù anh đã để em ở đó nhưng Giang Niệm đã nói, cô ấy có người thân bên ấy. Cô ấy sẽ kêu họ đến đón em.”

“Cô ấy nói, tính tình em quá nhu nhược, không biết khổ, tính nết như vậy làm sao có thể kết hôn?”

“Lúc ấy, em quấn lấy anh quá, anh mới đồng ý!”

“Nhưng anh không muốn làm tổn thương em. Anh chỉ muốn cho em chịu chút đau khổ, sau khi về nhà đừng quấy rầy anh nữa…”

“Sơ Niệm, người thân của Giang Nhược không đến đón em sao.”

Nụ cười trên mặt tôi dần tắt. “Hắn ta có đến.”

Chu Cẩn Nhiên thở phào nhẹ nhõm: “Anh biết mà, Giang nhược luôn chu đáo và rộng lượng…”

“Nhưng anh có biết, người thân của cô ta làm gì không?”

Chu Cẩn Nhiên giật mình: “Sơ Niệm?”

“Tham gia vào các băng đảng, buôn lậu, làm đủ việc ác.”

Tôi thờ ơ nhìn Chu Cẩn Nhiên, đôi mắt trống rỗng nhìn vào vẻ mặt kinh ngạc, nực cười đó.

‘Tôi gần như đã chết khi cố chốn thoát khỏi anh ta.”

“Giấy chứng nhận, di động, ví của tôi, tất cả đều mất.”

“Tôi đói đến mức phải tranh giành miếng ăn với ăn mày. Ban đêm ngủ ở hầm cầu và suýt bị cưỡng h i ế p nhiều lần.”

“Cuối cùng tôi vẫn bị nhắm đến, bị đem bán vào khu đèn bỏ.

Nước mắt vốn đã cạn khô trong 4 tháng đó. Nhưng có lẽ lúc này do gió quá lớn, mắt tôi trở nên cay xè không chịu nổi.

“Người duy nhất giúp đỡ tôi là anh ấy, cha ruột đứa trẻ trong bụng tôi.”

“Đừng nói nữa!”

“Sơ Niệm, xin em..xin em đừng nói nữa.”

Chu Cẩn Nhiên trên mặt tràn đầy thống khổ.

Hắn tiến tới, nắm chặt cổ tay tôi: “Anh đưa em đến bệnh viện, đứa trẻ không rõ lai lịch này không được phép giữ lại.”

“Tại sao?”

Hắn không dám nhìn tôi, thanh âm trầm thấp, khàn khàn.

“Em bỏ đứa bé đi, chúng ta coi như những chuyện trước đây chưa từng xảy ra.”

“Sơ Niệm, anh sẽ đối xử tốt với em”

“Mẹ em đã sang Mỹ và em không còn người thân nào khác trong nước. Em đi

theo anh, từ nay anh sẽ chăm sóc em…”