Chương 3

Gã chậm rãi tiến tới gần cô gái, dùng thân thể thăm dò, từng chút xâm phạm nữ sinh xinh đẹp này.

Tưởng Triều Triều lùi lại, bàn tay của gã nọ càng thêm to gan lớn mật, sắp vươn tới dưới váy của cô, cô không biết phải làm sao, phải hét lên như thế nào mới có thể làm cho tên sắc lang hèn mọn kia không tổn thương mình.

Tay cô nắm chặt cần đỡ, do dự có nên hét lên hay không.

Qua một phút đồng hồ, tiếng kêu rên của người đàn ông vang lên, thịt trên mặt nhăn nhúm lại, lúc nói chuyện cũng gằn từng chữ, “Thằng oắt con, mày chán sống rồi đấy à?”

Triêu Triêu bị mùi hương gay mũi làm cho nhịn không được phải nín thở, cô quay đầu, thấy thiếu niên cầm lấy tay của gã sắc lang, bẻ ngược hai tay của gã ra đằng sau. Ngăn chặn hành động của gã.

Động tĩnh ở đuôi xe khiến cho mọi người chú ý, có người lấy điện thoại di động ra chụp.

“Chú này, có phải chú chán sống rồi không? Giữa ban ngày ban mặt mà lại dám dâʍ ɭσạи nữ sinh?”

Một số người tương đối lớn tuổi, tiến lên đánh tên sắc lang hèn mọn, tất cả mọi người đồng tâm hiệp lực bắt lấy gã, lúc sắp tới gần trạm xe buýt, tài xế dừng xe lại.

Bảo thiếu niên và Triều Triều đưa gã sắc lang hèn mọn vào đồn công an.

Làm xong thủ tục ghi chép, Triêu Triều mới biết thiếu niên vừa mới hỗ trợ kia ở lớp khoa học tự nhiên, tên là Trầm Thành, đều là học sinh lớp ba giống cô.

Cô mỉm cười hướng về phía người kia, trong lòng tràn đầy đều là cảm kích, vốn dĩ cô cũng muốn gọi người, cô xem qua không ít tin tức, chuyện dâʍ ɭσạи nữ sinh như thế này không có giới hạn nhất định, có vài người trắng trợn dâʍ ɭσạи, lại như thể chuyện gì cũng xảy ra, cho nên cô rất cảm kích Trầm Thành.

“Cảm ơn cậu. Bạn học Thẩm, lần sau tớ mời cậu uống trà sữa nhé?”

Tiền tiêu vặt của Triều Triều coi như cũng tạm được, Tưởng Văn Thông mỗi tháng đều gửi về một khoản tiền. Hơn nữa còn có cả của Tưởng Từ cho, cô xem như cũng là một phú bà nhỏ đấy nhỉ.

Cô cũng không biết nên cảm ơn cậu như thế nào, đành phải nói mời cậu uống trà sữa.

Cô cho rằng Trầm Thành sẽ cự tuyệt, nói chỉ là chuyện nhỏ không đáng nhắc đến, không nghĩ tới Trầm Thành lộ ra nụ cười, nói, “Được.”

Tưởng Từ tan làm về sớm, sau khi tốt nghiệp anh hợp tác cùng bạn học mở công ty trò chơi.

Ngày thường đều là làm ngày làm đêm, cuộc sống lộn xộn, hôm nay công ty bọn họ bàn bạc một hạng mục lớn, trò chơi cũng bắt đầu tiến vào giai đoạn vận hành chính thức.

Sắc trời chạng vạng, ráng chiều tươi đẹp mang theo chút phấn hồng, dệt chân trời thành một màu đỏ kỳ quái.

Mặt trời chiều dần dần hạ xuống, bị ráng chiều che lấp, ánh sáng màu đỏ chiếu lên cửa sổ.

Tưởng Từ mở cửa, kéo giãn cà vạt, anh phải tắm rửa tẩy đi một thân bụi bặm này mới được, nếu không cô gái nhỏ trở về lại muốn càm ràm anh nữa.

Sau khi tan học trở về Triều Triều vẫn luôn tắm rửa, hôm nay cô coi như thấy được một người ghê tởm, cô tắm rất lâu, vẫn cảm thấy rất tởm lợm.

Căn phòng hai phòng ngủ một phòng khách, chỉ có một phòng tắm, lúc cô trở về, sắc trời chưa tối, Tưởng Triều Triều trực tiếp tắm rửa trong phòng tắm.

Bỗng nhiên, cửa đột nhiên bật mở ra, Tưởng Từ nhìn thấy cô gái trong phòng tắm, không khỏi sửng sốt, Triêu Triều hiện tại học cấp ba, bởi vì áp lực học tập nặng nề, cho nên thường trở về tương đối muộn.