Thôi thị nói: "Ngươi đừng hỏi gì cả, giờ ra tiếp đón Tề phi kia đã”.
Thời gian đã qua mấy ngày kể từ sự kiện ngũ hoàng tự bị dọa sợ tới mức tè ra quần, hắn cuối cùng cũng từ trong ác mộng chậm rãi hồi phục lại.
Tề phi nhìn dáng vẻ sợ sệt co rúm này của con trai, trong lòng làm thế nào cũng không nuốt trôi cơn uất nghẹn này, nên nhất định muốn con trai của Thẩm Nguyệt cũng phải nếm mùi thống khổ mới có thể nguôi ngoai cơn giận.
Trước đây khi ngũ hoàng tử thường xuyên bắt nạt Bắp Chân, Tề phi vẫn một mực dung túng hắn, thậm chí còn cảnh cáo chỉ có hắn mới được cưỡi lên đầu người khác, tuyệt đối không được để kẻ khác dẫm lên đầu mình.
Bây giờ nàng ta làm sao có thể nhẫn nhịn việc Bắp Chân- thứ giống nòi ti tiện có nương sinh mà không có cha nuôi dưỡng cưỡi trên đầu con trai mình.
Thế là giữa trưa liền hùng hùng hổ hổ kéo theo ngũ hoàng tử tới cung Thái Hòa.
Ngũ hoàng tử nghe tới cung Thái Hòa lại giật mình khóc rống lên tại chỗ, sống chết cũng không chịu thò chân ra khỏi cửa.
Tề Phi bực bội nói: “Thứ đê tiện đó dọa con thành như vậy không lẽ con không muốn trút giận sao? Bây giờ mẫu phi dẫn con đi báo thù, có mẫu phi ở đó, con sợ cái gì?”
Đôi mắt ngũ hoàng tử đẫm lệ: “Nhưng cá sấu… sẽ ăn thịt người…”
Tề phi nói tiếp: “Cung Thái Hòa có nhiều người như vậy vẫn sống sờ sờ đó thôi, chúng ta tới đó chẳng lẽ sẽ bị ăn thịt sao? Cá sấu đều ở dưới hồ không bò lên được”.
#playerDailymotion {width: 520px; float: right; padding-left: 10px; margin-right: -10px;}
“Lần trước mẫu phi cũng nói như vậy…”
"Lần này có mẫu phi đi cùng con, đám cá sấu đó cũng không dám ra tay làm ác. Con trai à, con nghĩ lại xem trước kia chỉ có con làm nhục thứ thấp hèn đó, há có thể trơ mắt để nó trèo lên đầu con!”
Ngũ hoàng tử vốn là một kẻ tranh giành thiệt hơn, Tề phi vừa nhắc tới Bắp Chân, hắn đương nhiên vô cùng phẫn hận cùng không cam lòng.
“Lần này nếu không phải vì nó, con cũng sẽ không bị phụ hoàng trách mắng. Bây giờ mẫu phi đưa con tới cung Thái Hòa, đợi gặp được thứ đê tiện kia, con liền hung hăng ức hϊếp lại nó, sau khi hả dạ, con sẽ không còn cảm thấy sợ hãi nữa. Đừng sợ, mọi chuyện đều có nương lo, nương sẽ bảo vệ con".
Tề phi vẫn luôn cho rằng, chỉ có bắt nạt người khác mới có thể thúc đẩy ngũ hoàng tử ngày càng dũng mãnh, mà ngũ hoàng tử bị kẻ khác ức hϊếp sẽ chỉ khiến hắn ngày càng trở nên nhu nhược.
Con trai của nàng ta chỉ có thể bắt nạt người khác chứ không thể bị người khác bắt nạt.
Ngũ hoàng tử tin tưởng lời nói này của Tề phi nên mang theo tâm thế sợ hãi rụt rè cùng nàng ta tới cung Thái Hòa.
Nhưng khi đến bên cây cầu nhỏ của cung Thái Hòa, bất kể làm thế nào hắn cũng không chịu đi tiếp.
Thẩm Nguyệt đi ra và đứng trước cửa cung điện, thấy ngũ hoàng tử còn đang kì kèo với Tề phi trên cây cầu nhỏ đó, chỉ cười mỉa mai: “Xem ra ngũ hoàng tử vẫn rất e sợ cá sấu trong hồ này, ngươi yên tâm tuy rằng cá sấu ăn thịt người nhưng tạm thời chưa nhảy lên được đâu”.
Ngũ hoàng tử thét chói tai: “Ngươi nói láo! Lần trước rõ ràng chúng có bò lên được bờ”.
Thẩm Nguyệt khẽ cười: "Lần trước là ngoài ý muốn”.
Nếu đã xảy ra một lần ngoài ý muốn, chắc chắn sẽ có lần bất trắc thứ hai, năng lực chịu đựng trong lòng ngũ hoàng tử không đủ, vì vậy liền khóc lóc đòi quay về ngay lập tức.
Tề phi nhất thời phẫn nộ, thực sự là cổ vũ cho chí khí của quân địch mà tự làm giảm uy phong của mình mà! Chỉ là nàng ta không biểu hiện ra mặt mà quay đầu ôm ngũ hoàng tử lên, mặc kệ hắn giãy dụa thế nào vẫn ung dung bước qua cầu gỗ, đi tới bãi đất trống trải trước cung Thái Hòa.
Tề phi thả ngũ hoàng tử xuống, hắn không có gan từ trên cầu gỗ chạy trở về.
Nàng ta ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Công chúa Tĩnh Nguyệt à, ngươi đừng dọa nạt con trai ta nữa, ngươi nhất định phải dọa thằng bé mới chịu ngơi tay sao?”
Thẩm Nguyệt chỉ cảm thấy tức cười: “Có lẽ Tề phi nương nương hiểu lầm rồi, cá sấu dưới nước quả thực rất nguy hiểm, ta chỉ là muốn nhắc nhở ngươi cẩn thận một chút, hiện tại ngươi đã tới rồi thì vào trong ngồi đi”.
Tề phi căn bản không để vào mắt một công chúa Tĩnh Nguyệt điên điên dại dại trong quá khứ, bây giờ xem ra cả người đã lấy lại tỉnh táo, nhưng nàng ta cũng vẫn như cũ không coi ra gì.
Tề phi liếc xéo đánh giá Thẩm Nguyệt một lượt, sau đó dắt tay ngũ hoàng tử đi ngang qua người nàng với dáng vẻ kênh kiệu tôn quý, giọng khách át giọng chủ bước vào đại sảnh, ngồi lên ghế trên.
Tề phi khinh bỉ quan sát Thẩm Nguyệt theo sau, mở miệng nói: “Bản cung nhớ lần trước gặp mặt là trước khi ngươi thành hôn, chớp mắt đã hơn hai năm trôi qua, thực sự là khiến con người ta phải giật mình kinh ngạc, chứng bệnh điên khùng này của ngươi cũng được chữa khỏi rồi”.
Khóe môi Thẩm Nguyệt nhếch lên nụ cười đạm mạc, nàng tao nhã nâng làn váy ngồi xuống, thuận tay dùng nắp chén gạt nhẹ bọt trà trên mặt nước, đáp: “Tề phi nương nương sao lại nghĩ tới nơi này vậy?”