Chương 46: Rạn nứt

Thẩm Nguyệt liếc nhìn nàng ta một cái rồi nói: "Ngươi nói gì vậy? Tất cả đều là người một nhà, đương nhiên phải quan tâm lẫn nhau rồi. Mi Vũ bị thương cho nên ta mới đi thăm nàng ta, có thứ tốt đương nhiên ta phải chia sẻ cho nàng ta".

Ngọc Nghiên lộ vẻ bối rối.

Như vậy còn không phải là muốn đi gây rắc rối hay sao?

Khi họ đến Phù Dung Uyển thì Vân Nga đã ra đón họ trước. Nhìn thấy nàng ta có vết xước trên mặt, vết bầm trên tay, làn da trần đầy vết muỗi đốt, cả chủ tớ hai người Thẩm Nguyệt đều không có biểu hiện gì khác biệt.

Liễu Mi Vũ mời Thẩm Nguyệt vào.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên dọn món ăn ra mời Liễu Mi Vũ ăn.

Kết quả là chỉ chốc lát sau thì Liễu Mi Vũ đã hét toáng lên rồi đuổi cả hai ra ngoài.

Ánh mặt trời bên ngoài vô cùng tươi sáng, Thẩm Nguyệt khẽ phe phẩy vạt váy, nở nụ cười xấu xa nói: "Đúng là phụ lòng người tốt, một món ăn ngon như vậy mà lại đi lãng phí".

Nàng quay lại nhìn Liễu Mi Vũ trong phòng nói: "Mi Vũ ngoan, hôm nay ta bắt được rất nhiều đỉa, dĩa này vỡ rồi cũng không sao, lát nữa để ta bảo nhà bếp nấu dĩa khác mang tới".

Liễu Mi Vũ kích động, the thé hét lên: "Ngươi không được tới đây nữa! Nếu như ngươi còn dám tới đây nữa thì ta sẽ bảo tướng quân đánh gãy chân của ngươi!"

Thẩm Nguyệt vẫn nở nụ cười xấu xa, nghênh ngang bước đi.

Sau khi Tần Như Lương nghe được chuyện này thì hắn ta đã ra lệnh cho người hầu trong nhà không được để Thẩm Nguyệt bước vào Phù Dung Uyển nửa bước, nếu không tất cả người hầu sẽ bị trừng phạt.

Vì vậy, mỗi khi Thẩm Nguyệt bước ra khỏi Trì Xuân Uyển thì ánh mắt của tất cả người hầu đều theo sát nàng, một khi phát hiện nàng muốn đến Phù Dung Uyển thì bọn họ sẽ ngay lập tức nhảy ra ngăn cản.

Trong thời gian Liễu Mi Vũ dưỡng thương Vân Nga luôn túc trực chăm sóc nàng ta. Vân Nga là một nha hoàn thông minh lanh lợi, không cần Liễu Mi Vũ dặn dò nhiều thì cũng có thể hiểu được ý của chủ nhân.

Vân Nga ít nói nhưng hiểu rất rõ tâm ý của Liễu Mi Vũ. Đôi khi Liễu Mi Vũ chỉ cần nhìn một cái thì Vân Nga cũng có thể hiểu được nàng ta muốn gì.

Liễu Mi Vũ cảm thấy Vân Nga có năng lực và chu đáo hơn Hương Phiến nhiều. Hương Phiến thường nói rất nhiều, bất cứ khi nào có cơ hội nàng ta đều lải nhải không thôi.

Những lúc Hương Phiến gây náo loạn bên tai của nàng ta, nàng ta cũng cảm thấy rất phiền.

Cho nên mấy ngày nay Liễu Mi Vũ rất tĩnh tâm, nhất thời quên mất mình còn có một nha hoàn là Hương Phiến.



Hương Phiến đã phải dưỡng thương trong phòng kể từ khi bị phạt đánh ba mươi trượng lớn. Nàng ta cũng nghe nói rằng Vân Nga đã đến chăm sóc cho Liễu Mi Vũ.

Tất nhiên bên cạnh Liễu Mi Vũ phải có một nha hoàn mới, điều này Hương Phiến có thể hiểu được. Khi nàng ta dưỡng thương xong thì nàng ta sẽ trở lại bên cạnh Liễu Mi Vũ.

Nhưng mấy ngày nay không có ai đến hỏi thăm thương thế của Hương Phiến, ngay cả Liễu Mi Vũ cũng chưa từng thấy bóng dáng, chuyện này khiến cho Hương Phiến cảm thấy không vui.

Đột nhiên Tần Như Lương lại đến tìm Hương Phiến vào buổi tối. Hắn ta không muốn có kẻ khác nhìn thấy, cũng không muốn cho Liễu Mi Vũ biết.

Lúc Hương Phiến chuẩn bị đi ngủ thì có người gõ cửa.

"Ai?"

"Là ta".

Hương Phiến đương nhiên nhận ra giọng nói của Tần Như Lương, cho nên nàng ta mở cửa ngay lập tức, nhìn Tần Như Lương đang đứng ở cửa với vẻ mặt kinh ngạc.

Tần Như Lương nhíu mày, sải bước vào phòng của nàng ta.

Hắn ta không quanh co lòng vòng, ngay lập tức hỏi vào trọng tâm: "Ta hỏi ngươi, ngày hôm đó tại sao Mi Vũ lại rơi xuống ao?"

Trái tim của Hương Phiến như muốn lọt cả ra ngoài, nàng ta lập tức quỳ xuống nói: "Tướng quân minh giám, phu nhân thật sự bị công chúa đẩy ngã..."

Từ hai ngày trước khi vô tình nghe được cuộc nói chuyện giữa Thẩm Nguyệt và Ngọc Nghiên thì hắn ta luôn canh cánh trong lòng.

Tần Như Lương lạnh lùng nói: "Hương Phiến, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng để nói ra sự thật!"

Chẳng lẽ tướng quân đã biết được điều gì đó rồi sao?

Hương Phiến hoảng sợ nhưng vẫn buộc mình phải bình tĩnh trở lại. Nàng ta nghĩ nếu như tướng quân thật sự biết chuyện thì đã không chạy tới đây hỏi mình vào lúc nửa đêm như thế này!

Nàng ta không thể thừa nhận!

Hương Phiến nghiến răng nghiến lợi nói: "Nô tỳ không nói dối, những lời nô tỳ nói đều là sự thật!"

Nàng ta ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn Tần Như Lương nói: "Tướng quân, người chịu khổ chính là phu nhân, nô tỳ nói dối thì có ích lợi gì? Nếu tướng quân không tin nô tỳ thì có thể hỏi phu nhân, nếu như nô tỳ có nửa lời nói dối thì nô tỳ cam lòng để cho tướng quân cùng phu nhân xử lý".



Thấy không hỏi ra được chuyện gì, Tần Như Lương liền nhanh chóng bỏ đi.

Hắn ta chỉ đang cố trấn an bản thân.

Thẩm Nguyệt là một nữ nhân xảo quyệt, sao hắn ta có thể tin tưởng vào lời nói của nàng chứ.

Nhưng khi Tần Như Lương rời khỏi phòng Hương Phiến thì liền bị người hầu của phủ tướng quân bắt gặp.

Người hầu dụi dụi mắt, nhìn bóng lưng kia rõ ràng chính là tướng quân, làm người hầu còn tưởng mình đã nhìn nhầm.

Hương Phiến tiếp tục chờ cho đến khi vết thương của nàng ta sắp lành mà vẫn không thấy Liễu Mi Vũ đến hỏi han gì.

Ngược lại, nàng ta chỉ nghe được những chuyện như Vân Nga đã hầu hạ Liễu Mi Vũ chu đáo như thế nào, Liễu Mi Vũ coi trọng Vân Nga như thế nào,...

Sau đó, cuối cùng Vân Nga cũng đến gặp Hương Phiến.

Vân Nga mặc trang phục nha hoàn cấp cao, sắc mặt điềm tĩnh, từng hành động đều chuẩn mực.

Hương Phiến biết mình không nên so đo với Vân Nga nhưng khi thấy Vân Nga tỏ thái độ cấp trên thì nàng ta không khỏi nghĩ rằng Vân Nga vì được thăng chức cho nên hôm nay mới tới gặp nàng ta.

Nha hoàn này dựa vào cái gì mà lên mặt với mình?

Hương Phiến không chịu được, liền bực mình nói: "Phu nhân bảo ngươi đến đây hỏi thăm ta sao?"

Vân Nga nói: "Phu nhân bảo ta đến nói với ngươi một tiếng, bảo ngươi an tâm dưỡng thương, không cần vội vã quay về Phù Dung Uyển hầu hạ".

“Không thể nào!”, Hương Phiến nói: “Trước đây ta luôn là người hầu hạ phu nhân, không có ta hầu hạ sao phu nhân có thể quen được? Lời này chắc chắn là do ngươi tự nói, ngươi muốn phu nhân quên mất ta để ngươi có thể chiếm được lợi ích".

Vân Nga liếc nhìn nàng ta nói: "Ngươi muốn nghĩ như vậy thì ta cũng không còn cách nào. Ta đã chuyển lời xong rồi, bây giờ phu nhân còn đang đợi ta trở về".

Nói xong Vân Nga quay người bỏ đi.

Hương Phiến không chút nghĩ ngợi tóm chặt lấy nàng ta rồi nói: "Không được, ta không cho ngươi đi. Ngươi đang nghĩ gì vậy, ngươi nghĩ mình hầu hạ phu nhân được một thời gian thì liền có thể lên mặt với ta sao? Ta mới là nha hoàn thân cận của phu nhân, ta còn giúp phu nhân chịu phạt trượng lớn!"

Hương Phiến khá bốc đồng, không giấu được thù hận trong lòng nên rất dễ cáu gắt, chưa nói được mấy lời thì nàng ta và Vân Nga đã bắt đầu lao vào đánh nhau.