Khác hẳn với Thẩm Nguyệt, Liễu Mi Vũ ăn mặc xa hoa đẹp đẽ, ung dung hào phóng. Nàng ta cũng giống như tất cả tân nương đang đợi gả, trên khuôn mặt toàn là ý mừng quyến rũ động lòng người.
Nàng ta u ám nhìn Thẩm Nguyệt dưới đất mấy lần, khinh thường nói: "Công chúa, ngươi còn nhớ ta không?"
Thẩm Nguyệt không có phản ứng gì, ngay cả sức lực muốn liều mạng túm lấy Liễu Mi Vũ cũng không có.
Chỉ cần không chạm tới ranh giới cuối cùng của nàng, dường như nàng sẽ không để ý đến điều gì khác.
Nàng ta nói: "Dù sao ngươi cũng phải trải qua đau khổ cửa nát nhà tan giống như ta, bây giờ sống thảm như vậy, lẽ ra ta không nên làm khó dễ ngươi. Nhưng chỉ còn mấy ngày nữa là thành thân với tướng quân, cứ nghĩ đến việc tướng quân vẫn nuôi ngươi ở chỗ này, trong lòng ta liền cực kỳ không thoải mái".
Nàng ta nhìn Thẩm Nguyệt, trực tiếp hỏi: "Là tự ngươi đi, hay là để ta đuổi ngươi đi?"
Từ đầu đến cuối nàng vẫn lẳng lặng cuộn người lại giống như một cái bóng trong trời tuyết xám trắng.
Lúc nghe Liễu Mi Vũ nhắc đến tướng quân, nàng mới có chút phản ứng, ngẩng đầu híp mắt nhìn nàng ta.
Tần Như Lương chính là ranh giới cuối cùng của nàng.
Nàng lắc đầu: "Ta không đi".
"Vậy là muốn ta đuổi ngươi đi rồi", Liễu Mi Vũ nói: "Sau khi ngươi đi, đợi tướng quân trở về, ta sẽ nói là tự ngươi rời nhà ra đi, nhớ kỹ, ngươi ở bên ngoài sống hay chết đều không có bất kỳ liên quan gì đến chàng ấy nữa".
"Ta không đi".
Tỳ nữ muốn kéo Thẩm Nguyệt ra khỏi tiểu viện.
"Chờ một chút", Liễu Mi Vũ đi đến trước mặt nàng, nhìn kỹ nàng một cái, hừ lạnh nói: "Không phải ngươi thích Tần Như Lương như vậy ư, sao ngươi có thể yên tâm làm chậm trễ cả một đời của chàng ấy? Nếu ngươi thật sự thích tướng quân thì nên tìm một chỗ yên lặng chết đi".
"Không phải ở đường phía Tây có một con sông sao, ngươi đυ.c băng tuyết ra thành một cái hố rồi nhảy xuống đi".
"Hoặc là ở chỗ chợ bán thức ăn có một cái cây già, ngươi đến đó treo cổ cũng được", Liễu Mi Vũ càng nói càng điên cuồng: "Tóm lại không cho phép ngươi quấn lấy người đàn ông của ta nữa! Phàm là thứ ngươi thích, ta sẽ cướp hết khỏi ngươi!"
Liễu Mi Vũ sai bảo tỳ nữ: "Lần trước kẻ ngốc này dám kéo tóc ta, lần này rạch mặt nàng, ném ra ngoài là được".
Nói xong Liễu Mi Vũ liền uốn éo rời đi.
Trong tiểu viện, tỳ nữ Hương Phiến của Liễu Mi Vũ dùng một cây trâm rạch mặt Thẩm Nguyệt, còn khinh bỉ nhổ nước miếng, nói: "Một kẻ ngốc có khuôn mặt xinh đẹp như thế để làm gì, dám bất kính với phu nhân, đáng đời ngươi biến thành kẻ quái dị!"
Lúc Thẩm Nguyệt bị ném ra khỏi phủ tướng quân, cánh cửa lớn màu son vô tình chậm rãi khép lại trước mặt nàng. Máu trên mặt đã che mất tầm mắt, nàng đưa tay cào cửa, cuối cùng cũng chỉ để lại từng vệt máu.
Tuyết càng rơi càng lớn, Thẩm Nguyệt không có chỗ để đi. Nàng dựa theo ấn tượng mờ nhạt trong đầu để tìm đường đến hoàng cung.
Chỉ là còn chưa tới cửa cung đã bị đuổi đi. Không còn ai nhận ra nàng.
Cho dù Hoàng Thượng biết nàng bị đuổi ra khỏi phủ tướng quân, chỉ sợ thà để nàng chết cóng bên ngoài cũng sẽ không nhận nàng về.
Nàng chết rồi có thể khiến tất cả mọi người yên tâm.
Thẩm Nguyệt một mình đi trên con đường trắng phau, mỗi một bước đều vô cùng gian nan.
Gió thổi lên mặt, nàng đã quên đau, chỉ cảm thấy lạnh lẽo. Nước mắt hòa với máu chảy xuống, lúc nàng ngã xuống vẫn còn vô ý thức nỉ non: "A Nguyệt không ngốc..."
Ánh mắt dần dần mơ hồ, bên tai là tiếng gió vun vυ"t, cả người đều đã mất đi cảm giác.
Hình như có tiếng vó ngựa gấp rút truyền đến, Thẩm Nguyệt nhấc mí mắt nặng nề, mơ hồ trông thấy trong tầm mắt trắng xóa có một người đang hoảng hốt tung người xuống ngựa, vội vội vàng vàng chạy tới chỗ nàng...
Đau quá.
Lúc lạnh lúc nóng.
Khi Thẩm Nguyệt mở mắt ra chỉ thấy trống rỗng mờ mịt. Phải mất một lát thì cảnh tượng trong phòng mới đập vào mắt rõ ràng.
Trong không khí có mùi thuốc nồng đậm phiêu đãng, lò thuốc được đặt trên than lửa cháy đỏ rực, trong phòng chỉ có một cái bàn và giường gỗ đơn giản, ánh sáng từ ngoài cửa sổ chiếu vào sáng tỏ lại sạch sẽ.
Trong căn phòng mang phong cách cổ xưa có một nha đầu búi tóc tròn mặc đồ cổ đại, đại não Thẩm Nguyệt vẫn còn ở trạng thái tắt máy.
"Cô nương cuối cùng cũng tỉnh, đã đỡ sốt rồi", thấy nàng không phản ứng, nha đầu kia lại gọi hai tiếng: "Cô nương, cô còn có chỗ nào không thoải mái sao?"
"Ta là ai?"
"Cô nương không nhớ rõ mình là ai ư? Ta chỉ biết cô nương bị ngất xỉu trong đống tuyết, là một vị công tử đưa ngươi đến Dược Đường của chúng ta".
"Ngươi xác định bây giờ không phải đang ở trường quay sao?", nàng nhớ rõ ràng mình đang quay phim bằng dây cáp thì xảy ra chuyện ngoài ý muốn, đột nhiên từ chỗ cao ngã xuống, sau đó cái gì cũng không biết.
Thẩm Nguyệt thực sự không nhớ rõ bên trong kịch bản còn có một màn như thế.
"Cô nương mất trí nhớ rồi sao?", nha đầu cũng không biết vấn đề nằm ở đâu, nghiêm trọng nói: "Có lẽ cô nương bị thương quá nặng mới khiến đầu óc có vấn đề".
"Bị thương quá nặng?", Thẩm Nguyệt giật mình, lúc này mới cảm giác được trên mặt truyền đến cảm giác đau rát: "Má ơi, có phải trên mặt ta nổi mụn không, sao lại đau thế này!"
"Cô nương... bị hủy dung rồi".
Thẩm Nguyệt ngơ ngác: "Ta muốn gặp đạo diễn! Làm kiểu gì mà lại đau đến mức cứ như bị hủy dung thật ấy!"
Nha đầu lại nói: "Cô nương cũng không cần quá đau buồn, dù sao cũng phải suy nghĩ cho đứa trẻ trong bụng".
Thẩm Nguyệt: "...Sao thế, dựa theo kịch bản ta còn nên có một đứa con ư?"
"Mọi thứ đều phải nghĩ thoáng một chút, dù sao cô nương còn trẻ như vậy...",
Hai người ông nói gà bà nói vịt nửa ngày, cuối cùng Thẩm Nguyệt không thể không thừa nhận một hiện thực tàn khốc, nàng không phải đang ở phim trường, mà là xuyên không thật.
Còn nhập vào một người phụ nữ vừa bị hủy dung vừa có thai nữa.
Vẻ mặt Thẩm Nguyệt như không còn gì luyến tiếc.
Nha đầu búi tóc tròn vẫn còn líu lo không ngừng khuyên bảo bên tai nàng, mọi thứ đều phải nghĩ thoáng chút, nghĩ thoáng một chút, dù sao nàng còn trẻ như vậy!
Thẩm Nguyệt u oán nhìn nàng ta: "Ngươi xác định ngươi đang an ủi ta chứ?"
"Ta đang an ủi cô mà".
"Nhưng ngươi cảm thấy còn có cái gì thảm hơn việc ta còn trẻ như vậy đã bị hủy dung, vừa mang thai lại còn suýt chút nữa chết cóng trong đống tuyết không?"
"..."
Tưởng tượng như vậy, đúng là nàng rất thảm.
Cơ thể mệt mỏi, giống như là rỉ sét vậy. Khuôn mặt Thẩm Nguyệt bị băng vải bọc thành một cái bánh chưng lớn.
Nàng đưa tay lên muốn cởi ra.