Chương 36: Lão tướng công (H nhỏ)

Rất nhanh, xe một lần nữa quay trở lại trường học, Diệp Lệ Thành dẫn đầu mở cửa xuống xe, đứng ở ngoài xe chờ bà xuống.

Sắc mặt Cố Uyển Như trấn định, nửa mí mắt hạ xuống lén quan sát biểu tình của chồng.

Biểu tình người đàn ông thản nhiên, bộ dáng này làm Cố Uyển Như không nhịn được hoài nghi có phải chính mình đã thật sự trách lầm anh, nửa tin nửa ngờ xuống xe, đi theo phía sau anh tiến vào sân trường.

Diệp Lệ Thành lập tức đi về phía khu dạy học, trên mặt chỉ có lạnh lẽo, nhưng không hề có nửa phần chột dạ, Cố Uyển Như chợt luống cuống, vội tiến lên vài bước giữ lấy tay anh, “Lệ Thành, chúng ta trở về đi, là em không đúng, em không nên hoài nghi anh.”

Đôi mắt đen đầy hàn băng của anh liếc mắt nhìn bà một cái, đẩy tay bà ra, xoay người trở lại trên xe.

“Em không cố ý, em chỉ là… Em chỉ là quá ghen ghét Thẩm Ngữ, rõ ràng anh là chồng của em, vì sao mà cô ta có thể làm anh cương cứng còn em lại không thể…”

“Con bé lại trẻ tuổi như vậy, em rất sợ anh bị cướp đi, Lệ Thành, anh có hiểu nỗi khó xử của em không?” Cố Uyển Như đau xót nói.

Diệp Lệ Thành bình tĩnh khởi động xe, phảng phất như không nghe thấy vợ nói.

“Em cũng là bất đắc dĩ, chỉ cần có con thì tốt rồi, chúng ta đưa Thẩm Ngữ ra nước ngoài, cách thật xa, đến lúc đó sẽ không có người có thể quấy rầy chúng ta.”

Diệp Lệ Thành trước sau không đáp lời, anh rất muốn hỏi vợ một chút, nếu bà có con thì Thẩm Ngữ nên làm sao bây giờ, dùng xong thì ném đi à?

“Em xem con bé là cái gì?” Diệp Lệ Thành đột nhiên hỏi lại, “Em có biết việc này có khả năng sẽ lưu lại bóng ma tâm lý cho con bé không?”

Nếu không phải Thẩm Ngữ có ý đối với anh, anh không cách nào tưởng tượng sẽ để lại cho cô bóng ma tâm lý lớn thế nào, anh lớn hơn cô gần hai mươi tuổi.

“Cho cô ta tiền! Cô ta cần tiền, loại con gái này dùng tiền là có thể tống cổ đi.” Cố Uyển Như khinh thường hừ lạnh một tiếng.

Trong lòng Diệp Lệ Thành bỗng dưng trầm xuống, anh phảng phất như không quen biết người bên cạnh, người vợ thiện lương ôn nhu trong dĩ vãng có thật là bà sao? Hay đây mới chính là bản chất thật của bà?

Một đường lặng im, vợ chồng hai người giữ riêng tâm tư, bất tri bất giác trở lại khu biệt thự.

“Anh đến công ty ở.” Diệp Lệ Thành mở miệng, “Anh cần bình tĩnh một chút.”

“Anh đang trách em?”

Người đàn ông rũ xuống đôi mắt, ngón tay đặt ở trên tay lái gõ từng nhịp.

Đợi không thấy lời hồi đáp, Cố Uyển Như cắn môi dưới giận dỗi mà rời đi.

Tốt, muốn chờ em nhận sai đúng không, để xem ai nhận thua trước?

Cố Uyển Như cố ý thả chậm bước chân để Diệp Lệ Thành đuổi theo, nhưng chồng cũng không đuổi theo bà như lúc trước, ô tô sau lưng phát ra tiếng động cơ vang lên, nhanh chóng rời khỏi gara.

Diệp Lệ Thành không có trở lại công ty, một đường đi về hướng tiểu khu Phong Diệp. Dường như Thẩm Ngữ lại đi ra ngoài, nhấn chuông cửa mấy lần cũng không có người mở cửa, Diệp Lệ Thành dựa vào ở trước cửa lẳng lặng hút thuốc chờ cô trở lại.

Chờ mãi đến ba giờ, cửa thang máy chậm rãi mở ra.

“Thúc thúc?” Thẩm Ngữ cầm một túi đồ ăn tươi sống lớn, sững sờ mở miệng ở trước hiên.

Diệp Lệ Thành ngậm thuốc lá, đi đến cầm lấy túi mua hàng.

“Sao người lại đến đây?” Thẩm Ngữ một bên mở cửa một bên hỏi, “Ngày mai không cần đi làm à?”

“Đến xem con.”

“À…” Thẩm Ngữ không nghĩ nhiều, thay dép lê, cong lưng cầm một đôi dép lê màu xám nhạt kích thước của nam cho Diệp Lệ Thành.

“Cái này mới, nhưng mà là kích thước của cha con, có lẽ sẽ hơi nhỏ.”

“Đúng rồi, thúc thúc ăn cơm chưa?”

Diệp Lệ Thành lắc đầu.

“Vừa lúc, con cũng chưa ăn.” Thẩm Ngữ nghịch ngợm cười, “Thúc thúc có lộc ăn rồi.”

Diệp Lệ Thành dựa vào trên sô pha, TV truyền đến chương trình cô gái nhỏ thích xem, anh cũng lười đổi thành tin tức mà mình hay xem, ánh mắt đi theo thân ảnh cô, nhìn cô giống hệt cô vợ nhỏ vì anh bận trước bận sau, lưu luyến và vô hạn ôn nhu, lòng theo đó mà bình tĩnh trở lại.

Đây mới là cuộc sống mà anh muốn.

Vợ làm xong thức ăn ngon, chờ đợi chồng tan làm về nhà, nếu cô là vợ mình thì thật tốt…

Nhưng cũng chưa chắc là không thể, biệt thự đã tìm xong, sau khi bố trí đồ dùng gia đình, sẽ để cô dọn lại đây, dù sao khoảng cách gần như vậy, anh cũng có thể tùy lúc đến nhìn cô.

Nghĩ đến cảnh sinh hoạt tương lai tốt đẹp, lòng Diệp Lệ Thành ngập nhu tình như muốn tràn ra.

Thẩm Ngữ mang ra đĩa rau xanh cuối cùng, hôm nay có ba món mặn và một món canh. Cách làm không phức tạp hoa mỹ cầu kỳ, đều là cơm nhà đơn giản, Diệp Lệ Thành ăn vào cảm thấy rất mỹ mãn.

Người con gái mình thích làm đồ ăn, tóm lại so với người khác làm càng ngon miệng hơn một chút.

Chủ nghĩa đại nam tử của Diệp Lệ Thành rất mạnh, vẫn luôn có quan niệm quân tử phải rời xa nhà bếp, tất nhiên sẽ không làm chút việc vặt vãnh nhà bếp. Nhưng mà khi nhìn Thẩm Ngữ đã nấu đồ ăn còn muốn thu dọn chén đũa thì trong lòng cũng không thoải mái, người phụ nữ của mình sao có thể làm mấy việc này, cầm tay cô, “Ngày mai để dì đến đây dọn dẹp.”

“Chỉ có mấy cái chén, hơn nữa, ăn xong rồi để ở chỗ này cũng khó coi.” Thẩm Ngữ cười nói.

Trong nhà Thẩm Ngữ nhà ăn và phòng khách là chung không gian, chén đũa chất ở đó đúng là có chút chướng tai gai mắt.

Diệp Lệ Thành nhìn chung quanh bố cục căn phòng, chỉnh thể xem như còn mới, tuy vậy vẫn quá nhỏ, một phòng bếp một phòng khách, một người ở còn tốt, hai người ở thì sẽ không thoải mái.

Diệp Lệ Thành đi theo sau Thẩm Ngữ tiến vào phòng bếp, ôm lấy eo cô từ phía sau, cằm gác ở cổ cô, “Tiểu Ngữ.”

“Vâng?” Thẩm Ngữ bị hô hấp của anh phả vào hơi ngưa ngứa, nhịn không được nghiêng đầu né tránh.

“Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ, Tiểu Ngữ của ta…” Tay to lớn của Diệp Lệ Thành từ vạt áo thun chui vào, khẽ vuốt ve sườn eo.

“Ha ha ha ha, ngứa, thúc thúc đừng sờ.” Cô gái nhỏ né tránh, cái chén trong tay rơi xuống bồn nước, cười chảy nước mắt, giơ lên hai tay đeo bao tay, “Thúc thúc con đầu hàng! Con đầu hàng!”

“Không giơ cờ trắng không tính.” Diệp Lệ Thành khó có khi nổi lên tâm tư trêu đùa, chuyên nghiệp chọc lét cô.

“Con muốn ký hiệp ước bất bình đẳng! Cắt đất nhà chia cho người!”

“Đất đai thuộc về quốc gia, con không cắt được.” Diệp Lệ Thành dù bận vẫn ung dung chỉ ra chỗ không đúng trong hiệp ước.

“Con, con lấy thân báo đáp!” Thẩm Ngữ nghiêng người qua, không ngừng nhìn anh cầu xin sự khoan dung.

Diệp Lệ Thành cười khẽ thành tiếng, một tay bế cô lên đưa tới sô pha, “Được, ta đây liền nhận lấy tiểu nương tử này.”

Chóp mũi hai người chạm nhau, ánh mắt tràn ngập tình yêu, mi mắt Thẩm Ngữ cong cong mang theo ý cười, “Tướng công.”

Diệp Lệ Thành buột miệng thốt ra, “Gọi lão công.”

Nói xong, chính anh cũng ngơ ngẩn.

Cô ấy, là vợ mình sao? Nội tâm người đàn ông trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa chờ mong, lại vừa sợ hãi.

“Lão tướng công!”

Một câu chọc phá không khí ấm áp, đồng thời cũng làm Diệp Lệ Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh còn chưa chuẩn bị tốt để đối mặt với cái xưng hô này.

“Nhóc con, chê ta già à?” Diệp Lệ Thành nhấc lên áo thun của cô gái, kéo xuống áo ngực ngậm lấy một bên nhũ hoa trừng phạt, “Còn dám nói ta già hay không?”

Anh sử dụng lực lôi kéo đầṳ ѵú lên trên, mãi đến khi dài gấp đôi.

“Không dám, ai da, đau…” Thẩm Ngữ nâng lên bộ ngực đi theo miệng anh, “Thúc thúc tha cho con đi.”

“Phạt con ăn dươиɠ ѵậŧ lão tướng công, con ăn hay không?”

“Ăn! Ăn!”

Diệp Lệ Thành ngồi trước ngực cô, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ vừa đen vừa thô kề trên mặt cô, “Nói ta già, trợn mắt nhìn xem dươиɠ ѵậŧ già có lớn hay không, thao con có sướиɠ hay không?”

Diệp Lệ Thành đối với cái từ “Già” này thật đúng là như chui vào ngõ cụt, âm dương quái khí nói.

“Thúc thúc không già, là do con quá nhỏ, thúc thúc đừng nóng giận.” Thẩm Ngữ vội vàng cứu chữa, cầm dươиɠ ѵậŧ anh từng chút hôn lên qυყ đầυ, “Thúc thúc nhiều tuổi hay ít tuổi con đều thích, con yêu thúc thúc nhất.”

“Thúc thúc ngồi đi, để con hầu hạ người được không?” Thẩm Ngữ kiều mị liếc mắt một cái, đầu lưỡi phấn nộn chui vào mã mắt trêu đùa, kéo ra sợi chỉ trắng trong suốt.

“Ngồi? Chê ta già rồi không động đậy được?” Diệp Lệ Thành âm dương quái khí nói một câu, trong lòng anh trước sau vẫn có một chút phiền lòng. Tuổi bọn họ hơn kém nhau rất nhiều, cô chính là một đóa hoa mơn mởn, còn anh lại sắp bước vào bốn mươi.

Diệp Lệ Thành hoàn toàn quên chính anh thoạt nhìn thật sự không giống người sắp bốn mươi, thậm chí có thể nói so với những người trẻ hai mươi còn trẻ hơn.

Thẩm Ngữ dở khóc dở cười, dứt khoát làm lơ cách nói kỳ lạ của anh, một tay đẩy anh ngã, còn cô quỳ ở giữa hai chân anh, chuyển động đầu vuốt ve dươиɠ ѵậŧ cao chót vót.