Chương 31: Ôm ngủ

Trong lòng Chu Chính Nam cả kinh, Diệp Lệ Thành không phải yêu bà vợ của cậu ta nhất sao?!

Mọi người xung quanh đều biết, thằng cả thằng hai Diệp gia phong lưu thành tính, thằng ba lại là kẻ si tình.

Chẳng lẽ là đổi tính sao?

Chu Chính Nam cân nhắc, muốn moi ra càng nhiều tin tức, “Ngất sau khi thao hay là đang lúc thao?”

“Không biết, làm xong mới phát hiện.” Diệp Lệ Thành bực bội búng búng tàn thuốc, “Đừng nói lời vô nghĩa, nói thẳng tình huống đi.”

Cha Chu Chính Nam cũng là bác sĩ gia đình của Diệp gia, sinh ra trong thế gia y học từ nhỏ Chu Chính Nam đã có thiên phú học y, sau khi học xong thì cùng cha anh làm việc tại Diệp gia.

Chu Chính Nam và Diệp Lệ Thành cùng tuổi, nghiêm túc mà nói còn lớn hơn Diệp Lệ Thành hai tháng, hai người ở cùng một chỗ mà lớn lên, nói là bên nhau từ nhỏ cũng không quá đáng.

Chu Chính Nam rất ít khi thấy cảm xúc Diệp Lệ Thành dao động lớn như vậy, nhịn không được muốn trêu chọc cậu ta, “Này nói không chừng, còn phải kiểm tra nơi bị thương…”

Diệp Lệ Thành đưa một cái liếc mắt lạnh, trong lòng Chu Chính Nam trực tiếp nhút nhát, không dám nói giỡn nữa, “Không có việc gì, ngủ một giấc sẽ ổn, cậu kiểm tra bên trong xem có miệng vết thương không, có thì nói để tôi lấy thuốc hạ sốt.”

“Phòng cho khách ở đâu?”

Chu Chính Nam chỉ chỉ bên trái, “Bên cạnh toilet.”

Diệp Lệ Thành bế lên cô đi đến phòng cho khách, sau khi khóa cửa mới xốc lên làn váy cô kiểm tra.

Hai mảnh thịt bị thao đến sung huyết đỏ bừng, Diệp Lệ Thành mở ra kiểm tra lỗ nhỏ, từ bên ngoài nhìn thì chỉ có sưng đỏ, anh không yên tâm mà thâm nhập một lóng tay, liên tục xác nhận trên ngón tay rút ra không có vết máu mới yên lòng.

Anh đi ra cửa phòng, nói với Chu Chính Nam, “Không xuất huyết.”

“Môi âʍ ɦộ sưng sao?”

Gương mặt Diệp Lệ Thành lộ vẻ khó xử, môi mỏng mím chặt không muốn mở miệng.

Nơi tư mật của người phụ nữ của mình, làm thế nào có thể nói ở trước mặt người đàn ông khác?

“Tôi nói này Diệp thiếu gia, tôi là bác sĩ, chứ không phải là lưu manh cường đoạt dân nữ.” Chu Chính Nam vô cảm nói, “Lại nói thân thể phụ nữ tôi đọc sách đều nhìn đến chán.”

Diệp Lệ Thành tâm không cam, tình không nguyện hàm hồ trả lời, “… Ừ.”

Chu Chính Nam đi vào phòng thuốc, động tác nhanh nhẹn lấy ra ba ngày thuốc, “Mỗi ngày ba lần, một lần một bịch, còn có cái này là giảm nhiệt, nếu xuất huyết, dùng cái này ngâm nước ấm súc rửa.”

Đem thuốc giao cho Diệp Lệ Thành, Chu Chính Nam bốc cháy lên tâm hồn bát quái, cợt nhả nói, “Ái chà, nuôi khi nào?”

Một vòng tròn luẩn quẩn, bên người bọn họ ai chẳng có vài hồng nhan tri kỷ, Chu Chính Nam còn thường trêu chọc anh không hiểu mùi vị phụ nữ.

Cố Uyển Như so với anh lớn hơn vài tuổi, phụ nữ ở tuổi này, cho dù bảo dưỡng tốt đến đâu, cũng không bằng thân thể trẻ tuổi lại ngon miệng, thêm nữa mỗi ngày đối mặt thân thể này, làm thế nào mà thích ăn cho được, ăn mười mấy năm cũng phải chán.

Diệp Lệ Thành ngay cả ánh mắt cũng lười bố thí cho cậu ta, vào phòng bế lên Thẩm Ngữ rời đi.

Chu Chính Nam giống như cái đuôi không thể cắt được, một đường đi theo anh, vừa rồi sốt ruột chữa bệnh cũng không thấy rõ cô gái có thể câu được Diệp Lệ Thành trông như thế nào.

Đáng tiếc không như mong muốn, Diệp Lệ Thành bảo hộ Thẩm Ngữ trước ngực chặt chẽ, không cho cậu ta chút cơ hội nào.

Chu Chính Nam tiễn anh đến cửa thang máy, đỡ mắt kính, “Yên tâm, tôi sẽ giữ bí mật.”

Diệp Lệ Thành nhàn nhạt liếc nhìn cậu ta một cái, lúc này, cửa thang máy mở ra, anh mở miệng nói, “Cảm ơn.”

“Đều là anh em, nói cái này làm gì, qua mấy ngày nữa, mang theo cô ấy đi chơi.” Chu Chính Nam dựa nghiêng trên tường.

Diệp Lệ Thành do dự một chút, mới từ chối nói, “Không cần, cô ấy còn phải đi học.”

Nghe khẩu khí này chơi đùa tình cảm là một em học sinh, Chu Chính Nam hứng thú, ngăn lại anh hỏi cho rõ ràng, “Là học viện nghệ thuật à?”

Hai trường đại học này là nơi mỹ nữ nhiều nhất, theo anh biết người tình nhỏ của thằng cả Diệp gia chính là học ở học viện nghệ thuật.

Mí mắt Diệp Lệ Thành cũng chưa nâng lên, trực tiếp làm lơ cậu ta vòng qua một bên đi vào thang máy, nhanh chóng ấn nút đóng cửa.

Chu Chính Nam trơ mắt nhìn bạn chí cốt biến mất ở trước mắt, để lại đầy bụng buồn bực.

Diệp Lệ Thành về đến nhà đã sắp 6 giờ, bầu trời bên cạnh lộ ra ánh sáng nhè nhẹ, anh cố gắng làm nhẹ động tác, để tránh quấy nhiễu dì Lâm.

Mỗi ngày chừng 6 giờ dì Lâm sẽ rời giường chuẩn bị cơm sáng.

Diệp Lệ Thành mới đi ra từ phòng Thẩm Ngữ, đi đến trước đại sảnh thì gặp được dì Lâm.

“Diệp tiên sinh sao hôm nay dậy sớm như vậy?” Dì Lâm có chút kinh ngạc.

Lại còn mặc áo ngủ, không giống bộ dáng muốn chạy bộ.

“Khát, xuống uống ly nước.” Nói xong, không cho bà cơ hội, liền vội vàng lên lầu.

Qua dì Lâm chỉ là sườn núi nhỏ, phía trước còn có một tòa núi lớn Cố Uyển Như đang chờ.

Rạng sáng 5 giờ 40 phút, Cố Uyển Như tự nhiên thức giấc, trở mình duỗi tay muốn ôm chồng bên cạnh, tay lại bắt được không khí.

Giường đệm lạnh lẽo, thuyết minh đã rời giường thật lâu.

Cố Uyển Như nheo lại đôi mắt, nhìn nhìn tủ đầu giường bên kia của chồng.

Điện thoại vẫn còn, xem ra không có ra ngoài.

Cố Uyển Như nhìn thấy trong lòng thoáng buông lỏng, nói không chừng là đi uống nước.

Vì thế, bà dựa vào đầu giường đợi suốt hai mươi phút, cửa phòng ngủ mới mở ra.

“Lệ Thành, sáng sớm anh đi đâu?”

Trên giường, vợ mắt sáng như đuốc, phảng phất như có thể thấy rõ hết thảy.

Diệp Lệ Thành trấn định tự nhiên đi đến trước tủ quần áo tìm quần áo chạy bộ, “Uống nước, nhân tiện hóng gió.”

Anh cởi ra áo ngủ đổi sang quần áo vận động, chống mép giường theo lệ mà cho vợ một nụ hôn buổi sáng, không theo lẽ thường in ở trên môi, mà là nhợt nhạt cọ qua khóe miệng.

Một nụ hôn này làm nội tâm nghi ngờ của Cố Uyển Như tiêu tán toàn bộ, bà ôm cổ anh thân mật cùng anh trò chuyện mơ thấy ác mộng vào tối hôm qua.

Tất cả tâm tư của Diệp Lệ Thành đều ở trên người Thẩm Ngữ, đối với lời vợ nói là vào tai này lọt qua tai kia.

Cô gái nhỏ bị anh thao ngất xỉu, đến bây giờ còn không có tỉnh lại, chính anh lại không ở bên người cô, vạn nhất phát sinh chuyện gì…

Người đàn ông nóng lòng không thôi, cứng đờ đánh gãy lời vợ nói, “Anh đi chạy bộ trước, em ngủ tiếp một lát đi.”

Bước chân vội vàng, khi chuẩn bị đóng cửa Diệp Lệ Thành quay đầu lại nói, “Không cần chờ anh ăn bữa sáng, hôm nay chạy dưới chân núi Hà Đề.”

Cố Uyển Như gật gật đầu, nói lâu như vậy bà cũng mệt nhọc, ngáp một cái tiếp tục quay về ổ chăn bổ sung giấc ngủ.

Diệp Lệ Thành đi tới cửa, mở cửa, nhưng cũng không đi ra ngoài, lại nhanh chóng đóng cửa lại, chế tạo tiếng vang ra khỏi cửa, sau đó lại lặng lẽ tiến vào phòng Thẩm Ngữ.

Cô còn vẫn giữ bộ dáng ngủ say, thân thể xoã tung bị chăn bao bọc lấy, lộ ra khuôn mặt phấn hồng mềm mịn.

Diệp Lệ Thành nhìn mà trong lòng vô cùng mềm, cô ngủ rồi cũng ngoan như vậy, làm anh chỉ nghĩ muốn đem cô khảm trong lòng ngực cưng chiều, đau thay cô thật tốt.

Anh khóa trái cửa phòng, cởi ra quần áo vận động mới vừa thay, chỉ còn qυầи ɭóŧ mới bước lên giường cô, duỗi tay làm chuyện vẫn luôn muốn làm —— đem cô kéo vào trong lòng ngực ôm ngủ.

Diệp Lệ Thành vươn tay cánh tay gối phía dưới đầu cô, dùng tư thế nằm nghiêng ôm lấy eo cô thật chặt.

Bàn tay giống như dỗ ngủ khẽ vuốt thân thể cô, sờ soạng vài cái Diệp Lệ Thành ngại áo ngủ cộm cảm giác khi vuốt ve không thoải mái, cau mày giúp cô cởi váy ngủ.

Thẩm Ngữ bất mãn mộng đẹp bị quấy rầy, trong miệng phun ra tiếng nói mớ phản kháng hành động của anh, Diệp Lệ Thành một bên khẽ hôn môi cô, một bên nhẹ giọng dỗ dành, “Ngoan, cởϊ qυầи áo ngủ càng thoải mái, duỗi tay, thúc thúc giúp con cởi.”

Ở trong giãy giụa nho nhỏ của cô gái Diệp Lệ Thành phí một phen công phu rốt cuộc cũng cởi được váy ngủ xuống dưới, một hơi thỏa mãn ôm lấy cơ thể trắng nõn trơn mềm của cô, nặng nề tiến vào giấc ngủ.