Chương 3: Lần đầu trị liệu

Việc trị liệu được sắp xếp vào buổi tối ngày hôm sau.

Thời gian và địa điểm giống hệt ngày hôm qua, Thẩm Ngữ có chút bất an ngồi ở trên sô pha chờ Cố Uyển Như đến.

Chợt có tiếng “Kẽo kẹt”, cửa mở ra, Cố Uyển Như chậm rãi đi vào, trong tay cầm một hộp giấy.

“Bên trong là quần áo, đợi lát nữa con vào phòng cho khách thay ra.” Cố Uyển Như đem hộp giấy đưa cho Thẩm Ngữ, sau đó vẫy tay với cô, “Lại đây với dì.”

Cố Uyển Như dẫn cô đến phòng ngủ chính bên cạnh phòng cho khách.

“Sau này khi dì gọi con tới con chỉ cần trực tiếp đến nơi này chờ.” Cố Uyển Như nói xong đi đến trước tủ quần áo, “Quần áo ở đây định kỳ sẽ được đổi mới, khi lên đây con phải chọn một bộ mặc vào, thúc thúc có thói quen sạch sẽ, không thích chạm vào quần áo của người khác.”

Thẩm Ngữ gật đầu tỏ vẻ đã biết.

“Còn nữa điều quan trọng nhất.” Giọng nói Cố Uyển Như trở nên nghiêm khắc, “Trên hợp đồng đã ghi rõ ràng, không cho phép thật sự phát sinh quan hệ, con nhất định phải nhớ kỹ.”

“Nếu không, đừng trách dì không nhắc nhở con, có nhiều thứ không phải của con thì đừng mong đυ.ng vào, hiểu chứ?”

“Con hiểu.” Thẩm Ngữ cúi đầu sợ hãi nói.

Cố Uyển Như vừa lòng, vỗ vỗ tay cô: “Chỉ cần con ngoan ngoãn, thứ nên cho con một phần cũng không thiếu.”

Vẻ mặt Thẩm Ngữ cam chịu, một chút cũng không dám phản kháng.

“Thay quần áo nhanh đi, đợi lát nữa Lệ Thành liền tới đây con phải nhớ kỹ thân phận của mình.” Cố Uyển Như lại cảnh cáo một lần mới đẩy cửa đi ra ngoài.

Cố Uyển Như vừa đi, thần kinh căng thẳng của Thẩm Ngữ lập tức buông xuống, cô nằm trên giường hít từng ngụm khí.

Bình thường Cố Uyển Như luôn nhã nhặn đoan trang không nghĩ tới khi làm việc lại dứt khoát quyết đoán như vậy, thậm chí có thể nói là tàn nhẫn.

Thẩm Ngữ tự nhận đấu không lại bà, ít nhất là trước khi Diệp Lệ Thành chấp nhận cô, cô ngàn lần không dám đối nghịch với bà.

Thẩm Ngữ cho mình một phút chuẩn bị tâm lý sau đó mới nhớ phải thay đổi quần áo.

Khi mở hộp ra thì thấy bên trong là một bộ sườn xám thêu hoa màu đỏ.

Không nghĩ tới anh lại thích như vậy…

Không sai, con người Diệp Lệ Thành không chỉ cứng nhắc mà khẩu vị cũng tương đối truyền thống, yêu thích nhất là bộ sườn xám kia.

Sườn xám đều dựa theo kích cỡ Cố Uyển Như mà chế tạo, Thẩm Ngữ mặc vào có hơi chật, nhưng chật thì cũng có chỗ tốt của chật, đem cái eo cùng mông vểnh hoàn mỹ phác họa rõ rệt, đặc biệt là đỉnh đồi phía trước vừa tròn vừa lớn như muốn bật khỏi.

Thẩm Ngữ đứng trước gương ở bên cạnh cửa sổ nhìn chính mình trong bộ trang phục.

Tóc đen như mực mềm mại xõa tung sau lưng, đường viền đỏ dọc theo bộ sườn xám uốn lượn trên đường cong tinh tế, đem đường cong uyển chuyển của người con gái phác họa ra bên ngoài.

Người ta thường bảo sườn xám rất kén người mặc, gầy một chút thì không đủ quyến rũ, béo một chút lại mất mỹ cảm, hơn nữa người đủ tuổi rồi mặc vào mới thật sự có hương vị.

Nhưng may mắn là gương mặt mèo con xinh đẹp của Thẩm Ngữ vốn đã lộ vẻ thành thục, tuy rằng cô một mét sáu mươi ba không cao lắm nhưng thắng ở chỗ tỉ lệ đôi chân rất tốt, khi mặc vào cũng không có cảm giác không hài hòa ngược lại còn tăng thêm vài phần sức sống của thiếu nữ.

Có lẽ là vì tình thú nơi khuê phòng nên sườn xám xẻ tà kéo đến tận bắp đùi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy hai chân mảnh khảnh trắng nõn bên trong.

Lúc Diệp Lệ Thành mới vừa mở cửa bước vào thì nhìn thấy một màn người con gái nhìn gương chăm chút lại vẻ ngoài.

Bóng lưng thon dài, cái mông căng tròn cùng vòng eo mềm nhỏ, loáng thoáng có thể thấy được đôi chân dài, tất cả đều vô cùng mị hoặc. Nhưng những thứ này trước mặt Diệp Lệ Thành phảng phất như rất bình thường, lòng anh như cũ không có một tia gợn sóng.

Từ đầu đến cuối anh chỉ rung động với vợ mình, trừ vợ ra anh cũng không rung động với bất cứ ai nữa.

Dường như cô gái từ trong gương thấy được hình dáng anh, cô hoảng sợ, che ngực lại quay đầu, hai đôi mắt ở không trung va chạm vào nhau.

“Diệp thúc thúc, tối, chào buổi tối…” Cô gái có chút mất tự nhiên, sắc đỏ hồng nhiễm đầy trên gương mặt, khiến gương mặt vốn mang theo vài phần kiêu kỳ lại trở nên có chút trẻ con.

Diệp Lệ Thành lãnh đạm gật đầu, trong lòng ý tứ không tình nguyện càng thêm rõ ràng.

Trước không nói anh chỉ có tình cảm với vợ, lại nhìn diện mạo cô mà xem, anh liền không có chút hảo cảm với Thẩm Ngữ.

Anh chán ghét nhất những người phụ nữ diễm lệ dáng người nóng bỏng, khi còn nhỏ cha anh chính là bị người như vậy câu hồn, khiến cho mẹ anh đau thấu tâm can. Khi đó anh đã thề, vĩnh viễn chỉ chung tình với một người, cả đời chỉ lấy một người vợ.

Kỳ thật anh cũng đã thực hiện được rồi, nếu không phải xảy ra vụ tai nạn kia…

Nhưng mà dùng tiền để mua một người phụ nữ, trong lòng anh lại càng khinh bỉ.

Thẩm Ngữ cắn môi dưới, có chút khϊếp sợ đứng ở trước gương không dám di chuyển một chút nào.

Hơi thở của anh quá cường đại, quanh người như có một tầng băng bao bọc, đem người ta đẩy ra xa vạn dặm.

Giằng co vài phút, Diệp Lệ Thành rốt cuộc cũng động đậy, anh đi đến trước bàn trang điểm lấy ghế ra ngồi xuống.

Thẩm Ngữ do dự một chút, lấy hết can đảm đi đến trước mặt anh, “Diệp…”

Lời còn chưa nói xong, anh đã đưa tay đánh gãy lời nói của cô.

“Con ngồi xuống là được, không cần làm gì cả.” Trong giọng nói mang theo ý xa cách.

Thẩm Ngữ đem cánh môi hơi mở khép lại, ngây ngốc gật đầu, cũng không dám ngồi xuống, hai người cứ như vậy một người đứng, một người ngồi, im lặng nửa tiếng đồng hồ.

Diệp Lệ Thành giơ tay nhìn đồng hồ, thời gian vừa đến lập tức đứng dậy đi ra ngoài, trở về phòng ngủ bên cạnh tìm vợ mình.

“Thế nào?” Cố Uyển Như sốt ruột hỏi.

Diệp Lệ Thành lắc đầu, tháo xuống đồng hồ trên tay, chuẩn bị thay áo ngủ.

Cố Uyển Như thất vọng một hồi.

Bà rất muốn có con trai, nếu muốn đứng vững gót chân ở Diệp gia, không có con trai bên người thì tuyệt đối không có khả năng.

Giọng bà khàn đi, không chấp nhận việc cam chịu số phận như thế liền nói từng câu từng chữ: “Vậy ngày mai thử lại, em cũng không tin không được!”

Diệp Lệ Thành tháo xuống nút ở tay áo, con ngươi rũ xuống, cho dù trong lòng không muốn cũng phải đáp ứng.

Liên tiếp mấy ngày, mỗi đêm bọn họ đều ở cùng một chỗ trong phòng cho khách, nhưng Diệp Lệ Thành vẫn như cũ không chịu chạm vào Thẩm Ngữ dù chỉ một ngón tay, ngồi đủ nửa tiếng liền rời khỏi.

Không riêng gì Cố Uyển Như gấp gáp, Thẩm Ngữ cũng sốt ruột, cô sợ tình hình cứ đi xuống như vậy Cố Uyển Như sẽ từ bỏ “Thuốc dẫn” này, bỏ lỡ cơ hội thì về sau chỉ sợ cô hoàn toàn không có bất kỳ mối liên hệ gì với Diệp Lệ Thành.

Cũng may Cố Uyển Như cũng phát hiện ra điểm không thích hợp, bà phát hiện mấy ngày liên tiếp một chút động tĩnh ở cách vách cũng không có, chẳng lẽ thật sự cách âm tốt sao? Hay là chồng bà căn bản không chạm vào Thẩm Ngữ?

Đêm nay, Diệp Lệ Thành cứ theo lẽ thường từ cách vách trở lại phòng ngủ, vừa vào cửa Cố Uyển Như liền mở miệng hỏi: “Lệ Thành, có phải anh không chạm vào Thẩm Ngữ đúng không?”

Diệp Lệ Thành trầm mặc, anh không muốn nói dối vợ mình.

Cố Uyển Như vừa thấy cảm giác trong lòng vô cùng phức tạp, vui mừng vì chồng bà chung thủy, nhưng lại ưu thương vì mình sẽ không có khả năng mang thai.

Bà vô cùng rõ ràng tình cảm của anh đối với mình, nhưng, đây cũng là hạ sách bất đắc dĩ!

Cố Uyển Như thở dài, xuống giường ôm lấy anh, “Lệ Thành, em biết anh không muốn phản bội em, nhưng em… Em thật sự muốn sinh cho anh đứa con trai…”

“Anh không biết mẹ bất công thế nào đâu, đối với Tô Hoa thì vẻ mặt ôn hoà, vừa thấy em, tất cả hoà nhã cũng biến mất, còn không phải bởi vì em không sinh được con trai. Cho nên, em phải có một đứa con trai, bằng không, ở nhà chúng ta một chút địa vị em cũng không có…”

Nói xong Cố Uyển Như đã nước mắt đầy mặt, Diệp Lệ Thành vừa nhìn thấy liền đau lòng không chịu được, miệng lại đáp ứng ngày mai sẽ thử lại.