Chương 28: Quay chụp ghen

Con ngươi Thẩm Ngữ rã rời tìm không thấy tiêu cự đảo qua trên không vài cái, “Thúc thúc, đỡ con lên.”

Nhưng người đàn ông còn chôn ở trong thân thể cô, luyến tiếc rời khỏi cửa động ấm áp, dùng sức đẩy eo, dùng hành động để cự tuyệt yêu cầu của cô gái.

“Để thúc thúc thao một lát.”

Con ngươi cô mờ mịt dày dặc hơi nước, nhẹ chớp một chút, hạt nước mắt lớn lăn xuống gương mặt, “Con muốn đứng lên…”

“Ngoan bé con, làm sao vậy?” Diệp Lệ Thành hôn lấy hạt nước mắt kia, thương tiếc nói.

“Eo con giống như bị xoắn, đau lắm.” Nước mắt tí tách rơi xuống.

Diệp Lệ Thành cuống quít rút ra, nghiêng người nâng cô dậy, cô gái nhỏ phải bảo trì tư thế phần lưng áp lên tường lâu nên có chút cứng đờ, mặc dù đã đứng dậy nhưng nhất thời cũng không cách nào duỗi thẳng, cong eo chống trên bồn rửa tay.

Đưa mắt nhìn chính mình cong eo ở trong gương, càng ủy khuất, “Thật xấu, có chút giống người già.”

Diệp Lệ Thành cười ra tiếng, vốn là tâm hơi nhấc lên cũng buông lỏng xuống, buồn cười vỗ vỗ mông cô, “Nhấc chân lên đi.”

Rồi sau đó xoay người rút tờ giấy khăn, khom lưng giúp cô chà lau dịch đυ.c giữa hai chân.

Chất lỏng màu trắng dọc theo bắp đùi chảy tới cẳng chân, có một ít đã khô cạn, Diệp Lệ Thành mất một phen công phu mới lau sạch sẽ.

Một lần nữa đổi khăn giấy, ngồi xổm xuống, mở ra hoa huyệt cô cẩn thận lau một lần. Trong quá trình chà lau Thẩm Ngữ nhịn không được run run, thân thể vừa động, tϊиɧ ɖϊ©h͙ chồng chất ở trong hoa huyệt như nước vỡ bờ đê trào ra ngoài, lại làm dơ bẩn đùi lần nữa.

Anh nhanh tay dùng khăn giấy tiếp được, sau khi suy nghĩ một phen, anh vươn ngón trỏ thăm dò trong động, moi ra toàn bộ tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong.

“Ha ha, nuốt thật nhiều.” Anh giơ ngón tay lên trước mặt Thẩm Ngữ, trên lòng bàn tay là một đống chất lỏng màu trắng.

Diệp Lệ Thành câu lên khóe môi, ngón tay xấu xa bôi tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên bụng lên môi cô, “Ăn ngon không?”

Sắc mặt cô lộ ra men say màu đỏ, duỗi lưỡi liếʍ liếʍ môi, nhỏ giọng trả lời, “Ừm.”

Diệp Lệ Thành vừa lòng sờ sờ đầu cô, “Ngoan lắm bé con.”

Qυầи ɭóŧ Thẩm Ngữ đã bị xé nát, không có cách mặc vào, Diệp Lệ Thành nhặt lên cuốn thành một cục thu vào túi quần, “Tiểu Ngữ, con về phòng trước đổi qυầи ɭóŧ.”

Thẩm Ngữ thử đi hai bước, bước chân có chút lảo đảo, lại ngừng lại, đỡ lấy tay nắm cửa, bất lực mà nhìn anh, “Chân con mềm.”

Ngoài miệng anh tuy vẫn theo thường lệ dạy bảo không cần quá yếu ớt, nhưng thân thể lại thành thật đẩy cửa ra quan sát tình huống, ôm cô bước nhanh xuống lầu trở về phòng.

Anh đặt Thẩm Ngữ trên giường, đi đến trước tủ quần áo, chỉ chỉ ngăn kéo đựng qυầи ɭóŧ phía dưới, “Muốn cái nào?”

“Màu trắng.”

“Cái này sao?” Anh cầm lên một cái qυầи ɭóŧ hoa màu trắng lầm bầm lầu bầu, đi trở lại mép giường, giúp cô mặc qυầи ɭóŧ.

Qυầи ɭóŧ kéo đến chỗ chân cong, Diệp Lệ Thành đưa mắt ý bảo, “Đứng lên.”

Khung xương cô rất nhỏ, so với anh, kích thước đùi cô và cẳng chân anh gần giống nhau, đối với việc này anh tỏ vẻ bất mãn, trong lòng thầm nghĩ phải bồi bổ cho cô.

“Thúc thúc, con phải lên trước rồi, con sợ Lâm Lâm sốt ruột chờ.” Thẩm Ngữ không quên Diệp Lâm Lâm còn chờ ở lầu hai.

Nói đến con gái, tâm tình Diệp Lệ Thành có chút phức tạp, đặc biệt giờ phút này khi tìиɧ ɖu͙© mới vừa lui. Tuy nhiên làm người trưởng thành, anh đem cảm xúc che dấu thật tốt như cũ.

Môi anh giật giật, có chút do dự, cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ nhẹ nhàng nói một câu, “Đi thôi.”

Thẩm Ngữ dường như nhìn thấu nội tâm anh, trấn an buông xuống một hôn trên môi, “Con sẽ cẩn thận.”

Lòng mang tâm tình phức tạp, Diệp Lệ Thành cũng không trở lại phòng con gái, mà là xoay người trở về lầu ba, anh cần một chút thời gian thích ứng để đối mặt với con gái thế nào.

***

Sáng sớm trên bàn cơm cũng không có thấy Thẩm Ngữ, Diệp Lệ Thành thở dài nhẹ nhõm một hơi, đồng thời lại sinh ra cảm giác buồn phiền không rõ.

Anh chờ đợi, không có ai nhắc tới Thẩm Ngữ đi đâu, đem suy nghĩ từ tận đáy lòng làm bộ lơ đãng hỏi ra miệng, “Hôm nay Tiểu Ngữ sao không đi với con?”

“Cậu ấy đi làm.” Diệp Lâm Lâm nói.

“Hửm?”

“Ở trung tâm thương mại XX.”

Là việc lần trước cô làm thêm ở trung tâm thương mại.

Diệp Lệ Thành gật đầu, cho dù còn nghi vấn cũng nhưng cũng nhịn xuống không hỏi nữa, tiếp tục an tĩnh ăn bữa sáng.

Nhưng thật ra Cố Uyển Như lại có hứng thú, “Tiểu Ngữ làm công việc gì?”

Diệp Lâm Lâm rất là đắc ý giới thiệu cho mẹ, “Là người mẫu quần áo, nhãn hiệu XX.”

“Mẹ có muốn đi xem với con không?” bạn nhỏ Diệp xúi giục nói, cô hẹn Thẩm Ngữ giữa trưa sẽ qua cùng làm việc với cậu ấy.

Cố Uyển Như cười cười, “Chuyện của người trẻ tuổi các con, mẹ sẽ không tham gia náo nhiệt đâu.”

Diệp Lâm Lâm nhún nhún vai, không cưỡng cầu nữa.

***

Không giống với lần trước quay chụp, lần này Thẩm Ngữ có nhiều hơn một người “Cộng sự mới”.

Trong phim trường, một nam một nữ đối diện mắt to trừng mắt nhỏ.

“Khương Tá?” Thẩm Ngữ kinh ngạc nói, “Sao cậu cũng tới đây?”

Màu đỏ ửng lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được nhanh chóng nhiễm hồng toàn bộ lỗ tai, tròng mắt thiếu niên không tự nhiên mà nhìn về một bên, trầm mặc.

Khương Đóa đang giúp người mẫu khác trang điểm trợn trắng mắt, không chút lưu tình vạch trần nói, “Chị biết người nào đó vì ai đó mới tới…”

Khương Tá tiến lên che lại miệng bà chị, cái máy phát nhạc Khương Đóa hỏng rồi, đỡ bàn trang điểm cười không không ngừng, người mẫu ngồi xem cũng theo mùi drama thơm lừng mà nhìn chằm chằm hai người, sợ bỏ qua trò hay.

Đồng thời, Thẩm Ngữ cũng không rõ nguyên do mà nhìn về phía cậu.

Vài cái ánh mắt tụ tập ở trên người Khương Tá, lúc này Khương Tá mới nghẹn ra một câu, “…Giống với cậu.”

Khương đóa giải thích, “Em và thằng cu nhà chị là người mẫu cộng sự, cùng nhau chụp chủ đề tình nhân quý này.”

Thẩm Ngữ bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ đợi trang điểm.

Thẩm Ngữ và Khương Tá phải chụp chính là trang phục vận động tình nhân, cô gái cột tóc đuôi ngựa cao trên người mặc váy Polo liền áo màu xanh đen, còn thiếu niên thì cùng kiểu áo polo trên, mượn thiết bị vận động tiến hành quay chụp, cố gắng tạo ra hơi thở thanh xuân vườn trường khắp bốn phía.

Quay chụp tiến hành rất thuận lợi, ngay lúc Thẩm Ngữ đang quay chụp bộ đồ thứ ba, Diệp Lâm Lâm cũng đến rồi.

Bởi vì Thẩm Ngữ đã nói trước với Khương Đóa, cho nên từ rất sớm Khương Đóa đã chờ ở cửa, trực tiếp đưa cô vào trong studio xem.

Diệp Lâm Lâm rất cổ vũ bạn thân, đứng ở sau các góc độ nhϊếp ảnh gia chụp hình, sau khi hỏi Khương Đóa, cũng bảo đảm sẽ không truyền ra bên ngoài tất tần tật mọi chuyện xảy ra bên trong.

“Hôm nay tay Tiểu Ngữ dài như vậy!”

Tòa nhà cách studio không xa, một người đàn ông sắc mặt biến thành màu đen, ánh mắt không tốt nhìn chằm chằm cặp nam nữ lưng tựa lưng chụp ảnh.

Tuấn nam mỹ nữ thanh xuân dào dạt, càng nhìn càng xứng đôi, Diệp Lệ Thành nhìn vô cùng chói mắt.

Anh hừ lạnh một tiếng, lấy điện thoại ném vào trong ngăn kéo, từ đáy lòng kháng cự việc thừa nhận thằng nhóc chụp ảnh cùng Thẩm Ngữ thoạt nhìn so với anh càng thích hợp hơn.

Càng cố tình xem nhẹ, trong đầu càng vứt bỏ không được, Diệp Lệ Thành đã nửa tiếng không làm việc bực bội quăng xuống con chuột, cả người ngã thật mạnh vào lưng ghế.

Bé con ngày hôm qua còn ở dưới thân mình rêи ɾỉ, hôm nay lại cùng nam sinh khác dựa vào nhau, mặc dù là công việc, nhưng vẫn làm anh khó chịu tới cực điểm.

Anh dùng sức kéo ra ngăn kéo, lấy ra điện thoại, lặp đi lặp lại click mở WeChat xác nhận Thẩm Ngữ có gửi tin nhắn giải thích tình huống với anh hay không. Đương nhiên, khung thoại không có một chút biến hóa, Thẩm Ngữ quay chụp phải tới buổi chiều mới có thể kết thúc, tự nhiên không có thời gian nhắn tin cho anh, huống hồ, cô cũng không biết anh đang giận dỗi.

Vì thế, các tổ viên bộ phận nghiên cứu phát minh ngạc nhiên phát hiện, hôm nay tổ trưởng không chỉ có tính tình táo bạo, hơn nữa hiệu suất công việc thấp lạ thường.