Chương 73

"Tôi nhớ năm ngoái cũng có bài viết tương tự xuất hiện, phải không? Lúc ấy hoa khôi trường được chọn hình như là một đàn chị chuyên ngành máy tính, không thể không nói, năm nay học sinh xinh đẹp của khoa dịch thuật quá nhiều!"

"Các anh em mau xem tấm cuối cùng! Là em gái của khoa dịch thuật của chúng tôi lên danh sách! Quả thực làm rạng danh khoa dịch thuật của tôi, hoa khôi năm nay khẳng định phải đổi người [nghiêng mắt cười]"

"Rốt cuộc ai đã chụp bức ảnh này? Thế mà dùng camera thường, nhưng nói đi cũng phải nói lại, nhan sắc của đàn em thật sự cao, một tấm ảnh huấn luyện quân sự mà lại bắt được các cậu [ buông tay].

"Khuôn mặt của đàn em này quá nhỏ rồi! Ở đây xin tên và lớp hẳn là không quá phận chứ?"

“......”

Tưởng Ý Hoan tủm tỉm lướt bài viết, nhìn say sưa, ai có thể ngờ Mạnh Ninh ở cuối chỉ dựa vào một tấm ảnh huấn luyện quân sự mà lại đạt được số phiếu bầu cao nhất, bạn cùng phòng của cô ấy chính là hoa khôi trường học, nói ra có bao nhiêu người phải hâm mộ.

Mạnh Ninh liếc mắt nhanh như gió xem qua khu bình luận, trong lúc nhất thời có chút không biết nói gì, hơn nữa nhìn thấy ảnh huấn luyện quân sự của mình bị người ta treo lên mạng, cô chỉ cảm thấy rất xấu hổ.

Cuộc sống trung học trước kia của cô chỉ có học tập, khi đó mọi người sẽ lén lút tán gẫu nữ sinh nào đẹp nhất, lần đầu tiên Mạnh Ninh nhìn thấy loại bài viết quang minh chính đại bình chọn hoa khôi, hơn nữa không thể tưởng tượng được chính là độ nhiệt tình của mọi người còn rất cao.

Tưởng Ý Hoan ở một bên trái lại vui vẻ không chịu nổi, cảm thấy người chụp ảnh Mạnh Ninh còn rất biết tìm góc độ, vì thế nhanh chóng đánh chữ trên màn hình, trả lời Tôn Dĩnh trong nhóm: "Trách không được hôm nay lúc huấn luyện, có không ít người đứng vây xem ở gần đội ngũ chúng tớ, nói không chừng chính là đến xem Mạnh Ninh ha ha ha ha.”

Tôn Dĩnh: "Chị em nắm móng vuốt! Ký túc xá của chúng ta có một hoa khôi trường học, nghĩ đến đã thấy vui vẻ ~"

Mạnh Ninh chớp chớp mắt, nhìn tin nhắn trong nhóm không lên tiếng, một lát sau, trong hộp thoại bật ra lời của Tiêu Như Vũ:

“Có thể các cậu đã suy nghĩ quá nhiều [cười khóc], tôi nhìn giống như các lớp trợ ban của lớp khác đến đây giám sát tình huống huấn luyện."

Nhìn thấy tin nhắn của Tiêu Như Vũ, Tưởng Ý Hoan khẽ hừ một tiếng, trợn trắng mắt lên, thật sự nhịn không được chửi bới nói: "Có phải Tiêu Như Vũ bị bệnh não hay không? Nói chuyện gì cũng âm dương quái khí?"

Mạnh Ninh mím môi, trải qua mấy ngày ở chung, đích xác cảm giác được Tiêu Như Vũ người này có chút kỳ quái, ngay từ đầu chỉ cảm thấy cô ta nhanh miệng, không có ác ý gì, nhưng thời gian càng lâu, Mạnh Ninh chậm rãi không cảm thấy như vậy nữa.

Có lẽ có những người sẽ trời sinh khí tràng bất hòa, không cần thiết cưỡng cầu làm bạn với cô ta.

Bởi vì những lời này của Tiêu Như Vũ, trong nhóm trở nên yên tĩnh, Tưởng Ý Hoan không nói gì nữa, Tôn Dĩnh giảm bớt xấu hổ trả lời: “Cũng có khả năng đi.”

Tiêu Như Vũ: "Tôi cũng chỉ là tùy tiện đoán thôi, nói không chừng đúng là đến xem Mạnh Ninh thật [Bán Manh]."

Mạnh Ninh nhìn, đem điện thoại di động bỏ lại cặp sách, Tưởng Ý Hoan cũng không để ý tới, vừa vặn huấn luyện viên thổi còi tập hợp, vì thế hai người đứng lên từ trên mặt đất, tiếp tục huấn luyện.

-

Thời gian rốt cục đến ngày biểu diễn báo cáo huấn luyện quân sự, địa điểm ở khu tây sân thể dục, đội ngũ của Mạnh Ninh là đội 12, xếp hàng ở phía cuối cùng, trước khi đến lượt bọn họ, tất cả mọi người chỉ có thể ngoan ngoãn đứng phơi nắng dưới ánh mặt trời, không thể tùy tiện lộn xộn.

Mạnh Ninh nóng đến mồ hôi đầm đìa, vừa nghĩ đến chuyện buổi chiều có thể nhìn thấy Hoắc Tư Niên, lấy trạng thái như bay giờ gặp mặt, cũng không biết có thể bị anh ghét bỏ hay không.

Mạnh Ninh híp mắt lại, bị ánh mặt trời phơi nắng có chút uể oải, trong đầu suy nghĩ lung tung, cho đến khi bên tai truyền đến một tiếng còi chói tai, ngay sau đó là một tiếng hô mạnh mẽ của huấn luyện viên: "Toàn bộ đứng thẳng!" Mạnh Ninh trong nháy mắt thanh tỉnh, thân thể theo phản xạ đứng thẳng tắp.

Đội hình phía trước bước đi chỉnh tề, bước chân kiên nghị mạnh mẽ xuất hiện trong tầm mắt của khán giả, đội của Mạnh Ninh cũng bắt đầu dậm chân tại chỗ, sau đó trong "Quân giải phóng tiến hành khúc" kích động đi về phía đài chủ tịch.

Bước chân chuẩn mực gọn gàng rơi xuống đất, bước chân của toàn thể đồng đội chỉnh tề thống nhất, tiếng vang mạnh mẽ bay vào lỗ tai Mạnh Ninh, cô không cảm giác được tiếng hít thở của mình, nhưng lại cảm giác được trái tim trong l*иg ngực đang chấn động.

Hội diễn quân huấn kết thúc đã là chạng vạng tối, sau khi đội ngũ giải tán tại chỗ, mọi người lại chậm chạp không rời đi, mà tiến lên nói lời tạm biệt với huấn luyện viên.

Mạnh Ninh đang cầm khăn giấy lau mồ hôi, điện thoại di động trong túi truyền đến rung động, cô lấy ra nhìn, là tin nhắn Hoắc Tư Niên gửi tới, nửa tiếng sau anh đến cổng trường.

Mạnh Ninh cúi đầu trả lời tin nhắn cho anh, Tưởng Ý Hoan nhìn đồng hồ, lập tức nói: "Mạnh Ninh, lát nữa tớ sẽ đi phỏng vấn, không thể cùng cậu đến căng tin.”

Mạnh Ninh: "Không sao, tớ cũng không có ý định đến căng tin, phải đi ra ngoài một chuyến vào giờ cơm tối.”

Tưởng Ý Hoan kéo dài ngữ điệu "Ồ" một tiếng, cười hì hì trêu ghẹo: "Không phải đi với bạn trai chứ?"

Mạnh Ninh chớp chớp mắt, ý cười trên khóe môi lan ra: "Đoán đúng rồi ~"

Tưởng Ý Hoan: "Đi đi đi, tớ chúc cậu hẹn hò vui vẻ!"

Sau khi nói lời tạm biệt với bạn cùng phòng, Mạnh Ninh trở về ký túc xá, tắm rửa xong thì đổi bộ trang phục ngụy trang kia thành áo T-shirt và quần jeans trắng đơn giản sạch sẽ, kỳ thật cô rất muốn mặc váy đi gặp Hoắc Tư Niên, thế nhưng lộ ra màu da chân và cánh tay chênh lệch rõ ràng, đành phải bỏ qua.

Theo yêu cầu của bạn gái, Hoắc Tư Niên lái xe đến rất ít học sinh lui tới, vừa mới xây cửa bắc không lâu.

Thời gian Hoắc Tư Niên chờ cũng không lâu, đang chuẩn bị nhắn tin cho Mạnh Ninh, trong lúc vô tình ngước mắt lên thì nhìn thấy cách đó không xa có một bóng dáng quen thuộc nhẹ nhàng đang chạy về phía anh.

Có lẽ là do thời tiết quá nóng, cô gái nhỏ buộc tóc dài theo kiểu đuôi ngựa, lộ ra cổ gầy yếu, vẫn gầy như trước.

Nhìn thấy bóng dáng thon dài từ trên xe màu đen đi xuống, tuy rằng người đàn ông đội mũ lưỡi trai thấp, nhìn không rõ mặt, nhưng Mạnh Ninh vẫn liếc mắt một cái đã nhận ra đó là Hoắc Tư Niên.

Bước chân cô chạy tới nhanh hơn, bộ ngực lúc lên lúc xuống, hô hấp trở nên dồn dập.

Hoắc Tư Niên một tay đỡ cánh tay Mạnh Ninh, tay kia vỗ nhẹ lưng mỏng manh của cô gái, giúp cô thuận khí, trầm giọng nói: "Trời nóng như vậy, sao em lại chạy nhanh như thế?"

Mạnh Ninh liếʍ liếʍ cánh môi khô khốc, thành thật mở miệng: "Sợ anh chờ quá lâu.”