Thanh âm Của Hoắc Tư Niên khẽ nỉ non, ôn nhu trầm ổn, bay đến bên tai Mạnh.
Vẻ mặt cô hơi giật mình, trái tim cũng run rẩy theo, phản ứng chậm nửa nhịp xoay người, trong tầm mắt xuất hiện bóng dáng cao lớn quen thuộc, người đàn ông đứng ngược sáng, bờ vai gầy khoác lên mình một thân ngân huy lạnh lẽo như nước, bóng dáng đổ trên mặt đất chậm rãi kéo dài.
Mạnh Ninh cầm điện thoại di động, đôi mắt đen trắng rõ ràng mở to, lộ ra ánh sáng rạng rỡ, sợ trong nháy mắt, người nọ sẽ biến mất không thấy.
Hoắc Tư Niên nhấc mi mắt lên, nâng cao vành mũ, lại chậm rãi cởi khẩu trang màu đen trên mặt, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ kia, mắt đen mày rậm, đáy mắt ẩn chứa ý cười như có như không.
Trong yên tĩnh, tầm mắt hai người không nghiêng không lệch mà chạm vào nhau, Mạnh Ninh mím môi cười khẽ, thu hồi điện thoại di động bên tai, bước chân vui sướиɠ chạy về phía Hoắc Tư Niên.
Gió đêm thổi tới mái tóc mềm mại trước trán cô, lộ ra cái trán trắng nõn trơn bóng, con ngươi sạch sẽ trong suốt lấp lánh, tựa như mặt trăng được nước gột rửa, mang theo vui vẻ không che dấu.
Nhìn bóng dáng nhẹ nhàng của cô gái nhỏ chạy tới, Hoắc Tư Niên đi về phía trước vài bước, sau đó vội vàng đưa tay ôm Mạnh Ninh đang chạy tới vào lòng.
Tốc độ dưới chân Mạnh Ninh một chút cũng giảm, biết Hoắc Tư Niên nhất định sẽ đón được cô, cứ như vậy dùng sức nhào vào trong ngực anh, hai má trắng nõn dán vào l*иg ngực rắn chắc của người đàn ông, giống như một con mèo con lông xù, thân mật chui vào trong ngực anh, cọ cọ, cười đến cảm thấy mỹ mãn, nhỏ giọng nói: "Nhớ anh quá nha.”
Lần trước lúc hai người gọi điện thoại, Mạnh Ninh đã muốn ôm anh như vậy, lần này rốt cục ôm được.
Hoắc Tư Niên khẽ cười, anh cho rằng cảnh hai người gặp mặt nhất định là anh chủ động cầu ôm trước, không nghĩ tới cô gái nhỏ này còn chủ động hơn anh, đầu dưa chôn ở trong ngực anh, hai tay ôm eo anh.
Nhưng anh thích như thế.
Hoắc Tư Niên nhịn không được đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại bồng bềnh của Mạnh Ninh, lòng bàn tay dán sát vào gáy cô, cứ như vậy yên lặng ôm hồi lâu.
Cho đến khi có tiếng người xa lạ nói chuyện truyền đến bên tai, hình như là học sinh trong lúc vô tình đi ngang qua, trái tim Mạnh Ninh lộp bộp, sợ không dám ngẩng đầu lên.
Cảm giác được động tác nhỏ của cô gái, đôi môi mỏng của Hoắc Tư Niên khẽ mím nhịn cười, phi thường phối hợp dùng cánh tay ôm vai Mạnh Ninh, che mặt cô lại.
Đợi đến khi động tĩnh bên tai biến mất, Mạnh Ninh mới chậm rãi ngẩng đầu như chim cút, xấu hổ chớp chớp mắt, nhẹ giọng hỏi: "Anh ơi, anh đến trường học của em có thể bị nhận ra hay không?"
Hoắc Tư Niên chậm rãi nhếch môi: "Không đâu.”
Mấy ngày nay anh luôn ở trong phòng làm việc, hôm nay tới đây cũng lái xe của mình, tách biệt với tiểu trợ lý.
Mạnh Ninh chui ra từ trong ngực anh, lại hỏi: "Anh ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi."
Mạnh Ninh mím môi, đôi mắt cười cong cong: "Vậy là tốt rồi.”
Nếu Hoắc Tư Niên còn chưa ăn cơm tối, cô sẽ dẫn anh đến nhà hàng ở cổng trường ăn cơm, giờ này căn tin trường học cũng đã đóng cửa rồi.
Hoắc Tư Niên tự nhiên nắm tay Mạnh Ninh, nhẹ nhàng nhéo nhéo, thanh tuyến tràn ra trong cổ họng bất giác buông lỏng: "Không phải em nói muốn dẫn anh đi dạo trường học của em sao?"
Mạnh Ninh hơi mở to hai mắt, có chút kinh ngạc: "Bây giờ luôn sao ạ?"
Hoắc Tư Niên rũ mắt, khuôn mặt tuấn tú ôn nhu: "Ừ, luôn bây giờ.”
Ban ngày, Mạnh Ninh bận rộn thu dọn ký túc xá, cũng không có thời gian đi ra ngoài dạo chơi, hiện tại còn chưa tới bảy giờ, đúng là rất thích hợp tản bộ.
Mạnh Ninh khẽ ngửa đầu nhìn về phía Hoắc Tư Niên, chậm rãi chớp chớp mi mắt, sau đó đưa tay, cẩn thận kéo vành mũ người đàn ông xuống một chút, lại cầm khẩu trang màu đen kia, kiễng mũi chân nhẹ nhàng đeo vào tai anh.
Đối diện với đôi mắt đen nhánh trong suốt mà Hoắc Tư Niên lộ ra, Mạnh Ninh cười đến tràn đầy tự tin, trong lòng có tính toán nhỏ giọng: "Như vậy người khác khẳng định không nhận ra.”
Hoắc Tư Niên ngoan ngoãn đứng trước mặt Mạnh Ninh, tính tình rất tốt tùy ý cô sắp xếp, cho đến khi khẩu trang bịt hơn phân nửa khuôn mặt của anh, Hoắc Tư Niên liếʍ môi khẽ cười ra tiếng, giọng điệu vô tội lại sủng nịch: "Đeo khẩu trang thì anh hôn thế nào đây?"
Âm cuối của anh lười biếng kéo dài, hỏi rất nghiêm túc, con ngươi đen bình tĩnh chăm chú nhìn khuôn mặt trắng nõn thanh lệ của cô gái.
Mạnh Ninh "A" một tiếng, hai má đột nhiên đỏ lên.
Đây chính là trường học, sao anh dám muốn hôn cô...
Mạnh Ninh nhấc lên môi phấn, nhỏ giọng hừ hừ nói: "Vậy, vậy anh nhịn.”
Hoắc Tư Niên khàn giọng, ánh mắt vô tội: "Nhịn không được thì làm sao bây giờ?"
“......”
Người này thật phiền, Mạnh Ninh mím môi, mặt đỏ tai nóng bỏng hỏi: "Còn muốn cùng em đi dạo không?"
Hoắc Tư Niên thu lại ý cười chế giật khóe miệng, nghiêm trang trả lời: "Có đi.”
Mạnh Ninh không để ý tới câu hỏi vừa rồi của anh, dắt người đàn ông bên cạnh đi qua tòa nhà giảng dạy, mềm giọng nói: "Anh xem, phòng học bên cạnh lầu ba chính là nơi chúng em vừa mới mở cuộc họp lớp, bình thường các lớp chuyên ngành phiên dịch đều ở trên lầu này.”
"Còn có hai gian kia là giảng đường, chủ nhiệm lớp nói là nơi hai lớp chúng em học."
Mạnh Ninh nói rất nghiêm túc, tuy rằng mới đến có một ngày, nhưng nói đến khoa phiên dịch với Hoắc Tư Niên, trái lại có vẻ rất quen thuộc.
Hoắc Tư Niên nghe cẩn thận, ngẫu nhiên cúi đầu đáp một tiếng, ánh mắt từ đầu đến cuối rơi vào trên khuôn mặt xinh đẹp yên nhiên của cô gái, nhìn chăm chú vào đuôi lông mày cô toát ra một nụ cười, chưa từng rời đi.
Hoắc Tư Niên nhịn không được nghĩ, sao lại có thể thích một người đến như vậy? Ngay cả khi nghe cô nói chuyện thôi, anh cũng cảm thấy rất hạnh phúc, muốn thời gian trôi qua chậm hơn một chút.
Hai người rời khỏi toà giáo dục, dọc theo con đường dưới chân đi thẳng về phía trước, buổi tối khuôn viên trường đại học vẫn vô cùng náo nhiệt như trước, đèn đường hai bên đường chợt sáng lên, nối liền thành hai tia sáng quanh co uốn lượn, bên cạnh thỉnh thoảng có học sinh kết bạn nói đùa đi qua, còn có người đi xe đạp công cộng, xen lẫn trong tốp năm tốp ba, thỉnh thoảng vang lên tiếng chuông xe thanh thúy.
Hoắc Tư Niên rời trường đã nhiều năm, hiện giờ đi dạo trong khuôn viên trường đại học, thế mà lại có loại ảo giác giống như đã qua mấy đời, lúc anh còn đi học, đã có thói quen độc lai độc vãng, có khi vì biểu diễn xin nghỉ vắng mặt cũng là chuyện thường xuyên, khi đó trong đầu Hoắc Tư Niên tràn đầy âm nhạc, thậm chí cảm thấy đời này mình cũng không có khả năng yêu đương.
Chỉ là anh nằm mơ cũng không nghĩ tới, tương lai một ngày nào đó, anh lại cùng bạn gái đi dạo ở trường của cô, lúc đó ngay cả gió đêm đang thổi đến trước mặt cũng vô cùng ôn nhu.
Hôm nay Hoắc Tư Niên tới đây, mặc một bộ quần áo giản dị màu đen sạch sẽ, lộ ra cánh tay lạnh lùng thon dài, đội mũ lưỡi trai thấp che mái tóc đen, sóng vai đi cùng một chỗ với Mạnh Ninh, không khác gì mấy đôi tình nhân bình thường trong trường học.
Nhìn thấy nơi cách đó không xa lóe ra ánh đèn, Mạnh Ninh nhón chân nhìn, có chút tò mò, nắm tay Hoắc Tư Niên nhẹ nhàng lắc lắc: "Anh ơi, chúng ta đi sân thể dục xem một chút đi?"
"Được."
Hoắc Tư Niên mặc cho cô gái bên cạnh dắt anh đi, không nhanh không chậm đi theo phía sau Mạnh Ninh, khi nhìn thấy tin nhắn từ người đại diện nảy lên trên màn hình di động, anh hơi chớp mắt, gương mặt tuấn tú không có cảm xúc dư thừa gì, sau đó bất động thanh sắc tắt tiếng điện thoại di động, nhét trở lại trong túi.
Hai người đi đến lối vào sân thể dục mới phát hiện trên sân bóng đá vô cùng náo nhiệt, liếc mắt thấy toàn là người đen nghìn nghịt, mọi người đang vây quanh xem cái gì đó, bên tai truyền đến tiết tấu vui vẻ, âm nhạc thanh xuân tràn đầy, hiện trường còn có ánh đèn không ngừng lóe lên mang theo màu sắc rực rỡ, chiếu sáng bầu trời đêm đầy sao.
Nghe người qua đường đi ngang qua nhắc tới, hình như là câu lạc bộ Street Dance tuyển thành viên mới.