Chương 51

Cô quá ngoan.

Hoắc Tư bắt đầu hối hận, đáy lòng sinh ra một tia cảm xúc đau lòng.

Lương Gia Ngộ nói không sai, anh chính là cầm thú.

Vì thế, dưới ánh mắt chăm chú của tất cả mọi người, Hoắc Tư Niên hơi nghiêng người, cánh tay dài vươn ra chống lên lưng ghế bên cạnh Mạnh Ninh, sống lưng rộng lớn cao ngất chặn ánh đèn chói mắt kia, che cô gái trước người kín mít, sau đó mới cúi đầu, đôi môi mỏng khắc chế mà dịu dàng nhẹ nhàng hôn lên gương mặt mềm mại trắng nõn của cô gái, coi như trân bảo.

Mạnh Ninh có thể cảm giác được Hoắc Tư Niên thu liễm cùng với thật cẩn thận, xúc cảm trên gương mặt thoáng qua, cô khẽ ngửa đầu, người đàn ông trước mặt đã lui ra phía sau, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm, giống như một hố nước sâu không lường được.

Ánh đèn sân khấu phía trên đỉnh đầu rời đi rất nhanh, tầm nhìn trắng loá lại một lần nữa rơi vào tối tắm.

Trong không gian nửa sáng nửa tối, hai người lặng lẽ bốn mắt nhìn nhau, hơi thở nhàn nhạt giao hòa cùng một chỗ.

Mạnh Ninh chậm rãi chớp chớp mắt, trong bóng tối đối diện với ánh mắt ôn nhu của Hoắc Tư Niên, nhẹ giọng nói: "Em nghĩ rằng anh sẽ hôn một nơi khác ...."

Có lẽ đó là đôi môi, không nghĩ rằng đó là má.

Hoắc Tư Niên nuốt cổ họng khô khốc, thanh âm khàn khàn: "Em cho rằng, anh sẽ hôn ở đâu?"

Mạnh Ninh mím môi, dù sao cũng không phải là hai má.

Cô hít sâu một hơi, giống như âm thầm đưa ra quyết định gì đó, nhìn Hoắc Tư Niên trong chốc lát, sau đó ngửa đầu lại gần anh, nhanh chóng khẽ chạm khóe miệng anh.

Mạnh Ninh cảm thấy mình khẳng định là điên rồi mới có thể thân thể nhanh hơn một bước so với đại não hôn anh một cái.

Hoàn toàn vượt ra ngoài phạm vi lý trí.

Cơ hồ là trong chớp nhoáng, ánh mắt Hoắc Tư Niên sững sờ, thân thể cứng đờ, gân xanh trên mu bàn tay rủ xuống bên cạnh nổi lên, sợi dây thần kinh trong đầu đã căng thẳng hồi lâu "ba" đứt gãy.

Ngay khi Mạnh Ninh đang muốn lui về phía sau, người đàn ông trước mặt bỗng nhiên không kịp đề phòng bất ngờ cúi người, trước mắt Mạnh Ninh trong nháy mắt tối sầm lại, ngay sau đó bên hông xuất hiện một cánh tay thon dài hữu lực vững vàng siết chặt cô, rất dùng sức, hơi thở thuộc về Hoắc Tư Niên tràn ngập bốn phía, cường thế nhiệt liệt.

Hoắc Tư Niên rũ mắt hôn lên cánh môi Mạnh Ninh, không giống cô gái như chuồn chuồn lướt nước chạm nhẹ nhàng, lúc này đây, anh không hề thu liễm, không có kiêng kỵ, nhiệt khí trong hơi thở đều tập trung vào giữa môi răng hai người kề sát nhau.

Mạnh Ninh còn chưa hoàn toàn phản ứng lại, đôi môi phấn đã bị người nghiêng người đè tới đột nhiên chặn lại, tầm nhìn mờ mịt không rõ, chỉ có hơi thở của Hoắc Tư Niên dày đặc vây quanh cô, khí thế hùng hổ, cúi đầu thông qua môi răng kề sát đưa hơi thở vào miệng cô, Mạnh Ninh không thể lui, theo bản năng nghẹn một tiếng.

Đối với việc hôn môi, Mạnh Ninh không hề có kinh nghiệm, trong nháy mắt kinh ngạc, cô có chút thất thần, im lặng một lát, dần dần nhắm hai mắt lại, mặc cho anh làm nụ hôn thêm sâu.

Bởi vì vị trí của hai người là một trên một dưới, Mạnh Ninh chỉ có thể hơi ngửa đầu, cổ thon dài mảnh khảnh khẽ ngửa lên trong bóng đêm, Hoắc Tư Niên hiển nhiên là vô sư tự thông, đầu ngón tay thon dài khẽ vuốt cằm nhọn của cô gái, tay kia chống bên tai Mạnh Ninh, che chắn kín mít cô gái nhỏ dưới thân.

Mạnh Ninh chậm rãi điều chỉnh hô hấp, thật cẩn thận lại vụng về hô hấp, bả vai và ngón tay lại run rẩy lợi hại, hoàn toàn không thể khống chế bản thân, kỳ thật cô cũng từng len lén tưởng tượng nụ hôn đầu tiên của mình, chỉ là mỗi một lần nghĩ đến một nửa đều đỏ mặt tim đập bỏ dở, xấu hổ lại hoảng hốt đem đầu chôn vào trong chăn.

Cô chưa bao giờ tưởng tượng tương lai sẽ hôn ở đâu, càng không nghĩ tới là ở nhà hàng âm nhạc như vậy, người hôn cô còn là Hoắc Tư Niên.

Trò chơi hôn môi trong phòng ăn ồn ào huyên náo vẫn đang tiếp tục, ánh đèn trên sân khấu thỉnh thoảng còn có thể lướt qua đỉnh đầu hai người, nhưng Hoắc Tư Niên đã không thèm để ý chút nào.

Ý thức được đôi tay mềm mại mảnh khảnh của cô gái nhỏ bám vào bả vai anh, nửa phần lý trí còn sót lại trong đầu Hoắc Tư Niên cũng tràn ngập nguy cơ, ý thức đều run rẩy, đôi môi mỏng ấm áp của anh khẽ mở ra, thân mật lưu lâm khẽ nhậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cắn một cái.

Khí tức của hai người hòa hợp, hô hấp đan xen.

Mạnh Ninh cảm giác được trên môi mềm mại ướŧ áŧ khác thường, ý thức hỗn độn trong nháy mắt bị kéo trở lại, cô kinh ngạc mở to hai mắt, không thể tin được, hai má vốn nóng lại càng thiêu đốt lợi hại hơn.

Anh, làm sao anh có thể hôn như vậy...!

Trong đầu Mạnh Ninh "phanh" một tiếng giống như một đóa pháo hoa nổ tung, hô hấp và tim đập đều loạn, dư quang trong mắt chú ý tới nơi tối tăm có người phục vụ của nhà hàng đi qua, Mạnh Ninh xấu hổ muốn lớn tiếng thét chói tai, hai tay đặt ở l*иg ngực ấm áp rắn chắc của người đàn ông, không tiếng động giãy dụa vài cái.

Hoắc Tư Niên cho rằng là anh hôn quá mạnh, thân thể hơi lui về phía sau một chút, cô gái nhỏ trong ngực lại giống như thỏ chạy trốn, Hoắc Tư Niên trở tay không kịp, nhếch môi bật cười.

Anh thong thả lại tới gần, hô hấp thâm trầm nóng rực quanh bên tai Mạnh Ninh, nương theo ánh sáng liên tục biến ảo xung quanh, vành tai như bạch ngọc của cô gái lúc này đỏ đến nhỏ máu, môi mỏng phủ lên vết cười ôn nhu, bình phục hơi thở.

Bị hơi thở khẽ phun ra giữa môi răng của người đàn ông trêu chọc, Mạnh Ninh chỉ cảm thấy lỗ tai vừa nóng vừa ngứa, cô khẽ mím cánh môi có chút tê dại, ngẩng đầu nhỏ, ngực vẫn đang kịch liệt lúc lên lúc xuống.

Mạnh Ninh không dám nói lời nào, nụ hôn vừa rồi cô chủ động kia, đã là chuyện lớn mật nhất mà cô từng làm, mà lá gan của Hoắc Tư Niên hiển nhiên còn lớn hơn cô.

Chuẩn xác mà nói, hẳn là đuôi hồ ly lớn lộ ra bộ mặt vốn có của anh.

Có lẽ cảm giác được tâm tình cô gái nhỏ còn đang dao động, Hoắc Tư Niên nén lại ý cười trên khóe miệng, lòng bàn tay ấm áp to rộng vỗ nhẹ vào sống lưng mảnh khảnh của Mạnh Ninh trấn an, giống như dỗ dành cô gái nhỏ.

Mạnh Ninh cúi đầu không chịu nhìn anh, Hoắc Tư Niên rũ mắt nhìn sườn mặt cô, đáy mắt ngăm đen ẩn chứa ám hỏa thật sâu, ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve vành tai nhỏ nhắn của cô gái.

Cả người Mạnh Ninh đều nóng lên, mềm nhũn, có chút ngồi không yên, nghiêng đầu muốn trốn.

Hoắc Tư Niên nhướng mày, khóe miệng mỏng nhếch lên nụ cười xấu xa, lúc này với khi anh ở chung không có gì khác nhau, nhưng bây giờ không có bất kỳ che giấu nào về tâm tư trong lòng, anh khẽ thu cằm lại, yết hầu chậm rãi trượt xuống, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Chanh nhà ta thật ngoan.”

Mạnh Ninh nghẹn khóe miệng, lúc này môi còn có chút tê dại, ánh mắt cô mở to, hốc mắt ướt sũng ngậm hơi nước, khóe mắt đỏ ửng, thấp giọng tố cáo: "Sao anh lại có thể cắn em...!"

Hoắc Tư Niên giơ tay kéo người vào trong ngực, chóp mũi cao thẳng ưu việt rất nhẹ chạm vào chóp mũi nhỏ nhắn của cô gái, thanh âm trong cổ họng có chút khàn khàn: "Xin lỗi em, anh trai không nhịn được.”

Mạnh Ninh chớp chớp mắt, trên lông mi rậm rạp treo mấy giọt nước nhỏ, giống như bị khi dễ thảm, Hoắc Tư Niên rũ mắt, trái tim giống như bị một cây chùy lớn trong nháy mắt đập nát, anh thật cẩn thận giơ tay lên, ngón tay lạnh lẽo nhẹ nhàng cọ xát ánh nước mờ ám tràn ra từ đuôi mắt cô gái: "Là anh không đúng, lần sau anh nhất định nhẹ một chút, hửm?"

Tốc độ nói của Hoắc Tư Niên rất chậm, mỗi một chữ đều rõ ràng mềm mại, âm cuối bình thản ôn hòa.

Mạnh Ninh ngước mắt nhìn anh, sau đó nghiêm trang lắc đầu: "Không cần, anh nói chuyên không giữ lời gì hết.”

Hoắc Tư Niên nhếch môi, vững vàng ôm lấy cô, nhịn không được lại hôn đuôi mắt ướŧ áŧ của cô gái: "Vậy thử lại lần nữa?"

Mạnh Ninh: "..."

Sao người này lại như vậy?

Có lẽ là sợ Hoắc Tư Niên thật sự sẽ hôn, Mạnh Ninh nhanh chóng lấy tay che miệng, đôi mắt đen trắng rõ ràng kia nhìn chăm chú vào người đàn ông trước mặt, vừa xấu hổ vừa giận nhéo anh.

Hoắc Tư Niên hừ nhẹ, vô tội chớp chớp mắt, cuối cùng khẽ cười ra tiếng, xoa xoa mái tóc mềm mại của cô gái: "Được rồi, không chọc em nữa.”

"Anh đưa em về khách sạn được không?"