Thế nhưng, không phải là nên làʍ t̠ìиɦ cùng Đại thiếu phu nhân sao? Làm sao có thể tìm hồ mị tử được? Xảo Nhi nghĩ không ra.
Hình tượng Tạ Nhậm Nguyên thanh tâm quả dục đã thâm nhập vào lòng mỗi nha hoàn Tạ gia, cho nên chưa bao giờ xảy ra chuyện leo lên giường Đại thiếu gia.
Chỉ trong một thời gian ngắn đã nhận được lượng tin tức lớn như vậy, khiến Xảo Nhi choáng váng, lắc lắc đầu, quyết định không nghĩ nữa. Cô ta cũng không còn tâm tư tuần tra hành lang, túm lấy khăn tay, tâm thần bất định trở về.
Tạ Nhậm Nguyên đưa Thẩm Ngân về phòng khách, khóa cửa lại, lúc đi vào bên giường, Thẩm Ngân dùng sức rơi xuống, kéo nam nhân ngã xuống giường cùng cô.
Giường mềm phương Tây đàn hồi khiến hai người đυ.ng phải nhau, Tạ Nhậm Nguyên liền nhân tiện đè cô lại, chen vào giữa hai chân cô, tiếp tục động tác chưa hoàn thành vừa rồi.
Phòng khách cách phòng ngủ chính một khoảng cách nhỏ, Thẩm Ngân không quá kiềm chế tiếng rêи ɾỉ, Tạ Nhậm Nguyên nghe đến mức hai mắt đỏ thẫm, lực lượng nặng thiếu chút làm giường lắc tan thành từng mảnh, phát ra tiếng "Kẹt kẹt kẹt kẹt" khiến người ta đỏ mặt.
Cho đến khi thanh âm ngừng lại, trên tấm lưng trần trụi của nam nhân đã bị cào ra không biết bao nhiêu vết đỏ bắt mắt.
Thẩm Ngân bắt đấy đôi chân dài bị đặt lên vai hắn, hơi động một chút, liền ép ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ chất đống trong hành lang, ngay cả trên mặt Tạ Nhậm Nguyên cũng hiện ra một chút mất tự nhiên, cầm lấy áo ngủ ném ở cuối giường lau cho cô.
Hắn có chút ảo não, làm sao lại không khống chế được mà bắn vào bên trong vậy.
"Anh đi lấy nước ấm rửa sạch cho em."
Thẩm Ngân vội nói: "Em và anh cùng đi."
Nói xong liền đứng lên, ngay trong tầm mắt Tạ Nhậm Nguyên, chất lỏng màu trắng trượt xuống giữa hai chân, rơi xuống chăn.
Mặt Thẩm Ngân "xoạt" một cái liền đỏ bừng thành cà chua chín, thoáng cái lại ngồi trở lại trên giường, thật trùng hợp lại ngồi xuống bãi tϊиɧ ɖϊ©h͙ kia.
Tạ Nhậm Nguyên: "..."
Lần này tốt rồi, không đi cũng phải đi theo.
Tủ quần áo trong phòng khách thường sẽ đặt một hai bộ quần áo ngủ mới cho khách sử dụng, Tạ Nhậm Nguyên mặc vào một cái trong đó, lại lấy ra một cái khác đi về phía Thẩm Ngân.
Áo ngủ là kiểu áo dài tròn, dáng người cô gái nhỏ, chỉ cần mặc vào là có thể che được mông, mặc quần hay không mặc cũng không sao cả.
Tạ Nhậm Nguyên liền lấy áo khoác quấn lấy Thẩm Ngân, ôm ngang vào phòng tắm, đặt lên ghế mây nhỏ trong phòng tắm để cho cô ngồi chờ ở đó.
Mở vòi sen bằng đồng thử nhiệt độ nước, sau khi phát hiện có chút nóng, liền bỏ vào bồn tắm, sau khi pha nước lạnh mới ôm Thẩm Ngân đến ngồi bên cạnh bồn tắm.
Lấy một chiếc khăn mới từ kệ đồng và đưa nó cho cô.
"Anh không giúp em rửa sao?" Thẩm Ngân không nhận, hai tay nắm lấy mái tóc xõa tung lên cao, nháy mắt vô tội nhìn anh: "Không có dây buộc tóc, em phải nắm tóc, không có tay để rửa."
Khuôn mặt không chút thay đổi của Tạ Nhậm Nguyên xuất hiện một vết nứt.
Cứ như vậy một người giơ khăn lên, một người không nhúc nhích cứ như vậy nhìn hắn, một hồi lâu, Tạ Nhậm Nguyên nhận thua.
Sau khi cởϊ qυầи áo cho cô, xắn cao ống tay áo, múc một gáo nước từ trong bồn tắm dội lên người cô.
"Thật thoải mái!" Thẩm Ngân nheo mắt lại phát ra tiếng thở dài hưởng thụ: "Sau lưng cũng phải xối một chút!"
Tạ Nhậm Nguyên: "..."
Mặt không chút thay đổi dội lên lưng cô một cái.
Tạ Nhậm Nguyên cảm giác mình giống như đang tưới hoa, máy móc lần lượt lại đều dội một lần cho hai tay và hai chân, mãi đến khi đóa hoa nhỏ này nhận đủ nước, nước trong bồn tắm đã vơi đi một nửa.
Trải qua một đêm này, Tạ Nhậm Nguyên hoàn toàn hiểu được việc tắm rửa cho con gái phiền toái đến mức nào.
Khi cả người Thẩm Ngân thơm ngào ngạt đứng ở một bên không nhúc nhích, Tạ Nhậm Nguyên liếc mắt một cái rồi cũng không thèm để ý đến cô nữa, hắn biết cho dù mình bảo cô trở về, cô cũng sẽ không đi, động tác nhanh chóng dùng một chút nước còn lại để tắm rửa.
Thẩm Ngân liền ngoan ngoãn đứng ở một bên, chờ hắn tắm xong liền nắm tay hắn cùng nhau đi ra ngoài.
Trở lại phòng khách, Tạ Nhậm Nguyên nói: "Muốn trở về, hay là ngủ một đêm ở chỗ này?"
"Có thể ngủ ở chỗ này không?" Thẩm Ngân kinh hỉ nói.
"Ngày mai anh sẽ đưa quần áo đến sớm cho em."
Ý là hắn muốn trở về, Thẩm Ngân tự mình ngủ ở đây.
Thẩm Ngân bĩu môi, ôm lấy hắn: "Anh không ngủ cùng em sao?"
"Đêm nay ngủ cùng em có được không?" Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó lại nhìn đồng hồ trên tường một cái, nói: "Chỉ cần ở cùng hai tiếng đồng hồ thôi, bốn giờ em sẽ trở về."
Sợ Tạ Nhậm Nguyên không đồng ý, cố ý nhấn mạnh một câu: "Em sẽ tự trở về, không cần anh đi cùng."
Đáy lòng Tạ Nhậm Nguyên không muốn đồng ý, nhưng đối mặt với đôi mắt lưu luyến không rời của cô gái, trái tim mềm nhũn liền buông lỏng miệng: "Ừ."
Đôi mắt ban đầu còn có chút ảm đạm của cô gái lập tức sáng lên, nhìn hắn cười đến mặt mày cong cong, nam nhân thấy cũng nhẹ nhàng không ít, sự nặng nề nơi đáy lòng cũng không khỏi giảm đi vài phần.
Khi cô gái cười rộ lên thịt hai bên má phồng lên, thoạt nhìn mềm mại rất dễ nhéo, Tạ Nhậm Nguyên nhìn thấy ngứa ngáy, cuối cùng nhịn không được vẫn là nhéo nhéo.
Cười đến mức thật ngốc nghếch.