Chương 35: Tìm người

Ngay trong nháy mắt đó, một cái đẩy sâu, tϊиɧ ɖϊ©h͙ kích động bắn ra, toàn bộ đều bắn vào miệng Thẩm Ngân, hắn theo bản năng lấy tay che mặt Thẩm Ngân, ánh mắt trầm trầm quét về phía Mạnh Nghĩa Côn.

Mặc dù làm bạn tốt nhiều năm, Mạnh Nghĩa Côn vẫn bị ánh mắt hung sát của hắn làm cho khϊếp sợ, đột nhiên cũng tỉnh táo lại, quay lưng chạy trốn như mèo.

***

Vũ hội bên kia kết thúc, Tạ Diệc Hân cuối cùng cũng nhớ ra thím nhỏ nhà mình, nhìn xung quanh tìm Thẩm Ngân.

Lúc này mới phát hiện Nhị thúc nhà mình cũng ở đây, nhưng Thẩm Ngân đã nói với cô, cô cũng không muốn để Tạ Lang Nguyên biết mình đến vũ hội, hơn nữa bên cạnh Tạ Lang Nguyên còn có một người phụ nữ tóc xoăn, Tạ Diệc Hân lại càng đứng về phía Thẩm Ngân.

Tốt xấu gì cũng nhớ lời dặn dò của Thẩm Ngân, Tạ Diệc Hân không muốn dẫn chiến, xoay người muốn rời đi, không khéo Tạ Lang Nguyên lại nhìn thấy cô ấy.

"Diệc Hân về nhà cùng Nhị thúc."

"Cháu đến cùng Thiều Hoa biểu tỷ."

Tạ Lang Nguyên không vui: "Nhị thúc đang ở đây, không cần làm phiền Thiều Hoa."

Tạ Diệc Hân chung quy vẫn nhịn không được, khinh thường liếc mắt nhìn Liễu Thanh Uyển một cái: "Cháu không muốn ngồi cùng cô ta đâu."

Tạ Lang Nguyên nhíu mày.

Hắn không thể để Tạ Diệc Hân một mình trở về buổi tối, nhưng cũng không tiện bỏ Lại Liễu Thanh Uyển ở chỗ này.

Sau khi cân nhắc, vẫn là Tạ Diệc Hân quan trọng hơn, vừa định mở miệng, Liễu Thanh Uyển liền nắm lấy tay Tạ Lang Nguyên vỗ vỗ, trấn an nói: "Diệc Hân tính tình trẻ con, anh đừng trách em ấy, em tự mình trở về là được."

"Tên tôi không phải là để cho những hồ mị tử loạn thất bát tao như cô kêu." Tạ Diệc Hân nhìn chằm chằm cô ta châm chọc nói: "Nếu không sẽ bị dơ bẩn."

Liễu Thanh Uyển nhìn cô ấy dịu dàng cười một cái, nụ cười này liền trở thành sự khıêυ khí©h trong mắt Tạ Diệc Hân.

Tạ Diệc Hân tuổi còn nhỏ, trong nhà lại không có những người loạn thất bát tao phân tranh, nào chịu được sự khıêυ khí©h này của cô ta, trực tiếp há mồm liền châm chọc một trận, càng đáng hận chính là Liễu Thanh Uyển kia thủy chung lẳng lặng mỉm cười nhìn cô ấy, giống như cô ấy mới là người cố tình gây sự.

Cuối cùng gừng càng già càng cay, Tạ Diệc Hân rơi vào thế hạ phong, thở phì rời đi, tiện thể, cũng quên luôn Thẩm Ngân.

Trở lại công quán, đèn ở tầng chính còn sáng, Tạ Diệc Hân liền biết là cha mình đang chờ mình đi qua báo bình an, có chút phỏng đoán bất an đi qua.

Vừa mới đi vào, Tạ Nhậm Nguyên nhìn phía sau cô một cái, nhíu mày: "Ngân Bảo đâu?"

Tạ Diệc Hân ngẩn người, cô chỉ lo đấu khí với Liễu Thanh Uyển, quên mất Thẩm Ngân còn ở đó.

Tạ Nhâm Nguyên trầm xuống, lần đầu tiên lạnh lùng nói với con gái: "Em ấy ở đâu?"

"Còn, còn ở Giang phủ." Tạ Diệc Hân sợ tới mức đỏ hốc mắt, muốn đuổi theo bước chân của cha mình: "Con cũng đi tìm cô ấy."

Tạ Nhậm Nguyên dừng bước, nhìn thấy đôi mắt phiếm hồng của con gái, giọng nói hơi buông lỏng một chút: "Con ở nhà đợi, để cha đi là được rồi."

Dứt lời ống tay áo vung lên liền sải bước rời đi.

Đến Giang phủ, vừa mới xuống xe, liền nhìn thấy Tạ Lang Nguyên từ trong đi ra, hắn cúi thấp đầu, bước chân lay động, hiển nhiên uống say.

Nhìn kỹ, phía sau còn có một người nữa.

Mặt Tạ Nhậm Nguyên nhất thời trầm xuống, tiến lên hai bước, đứng chặn trước mặt Tạ Lang Nguyên.

Tạ Lang Nguyên còn đang buồn bực vì chuyện cháu gái và tình nhân cãi nhau, đột nhiên nghe được thanh âm của đại ca, nâng mắt lên: "Đại ca?"

Liễu Thanh Uyển đuổi theo, đứng bên cạnh Tạ Lang Nguyên kéo tay hắn: "Anh đi chậm một chút, uống nhiều như vậy sẽ khó chịu."

Sau đó vô cùng tâm cơ lấy tư thái Tạ nhị phu nhân ôn nhu xin lỗi Tạ Nhậm Nguyên: "Là em không quản được anh ấy, để cho đại ca chê cười rồi."

Tạ Nhậm Nguyên căn bản không bố thí ánh mắt vào người cô ta, trực tiếp lạnh lùng nhìn Tạ Lang Nguyên: "Thẩm Ngân còn ở Giang phủ em có biết không?"

Tạ Lang Nguyên sửng sốt một chút: "Ngân Bảo?"

Trong lòng Tạ Nhậm Nguyên dâng lên lửa giận vô hình: "Nếu đã không thích, cần gì phải cưới cô ấy, nếu không nỡ bỏ hồng nhan tri kỷ, ngày mai anh liền đi xin mẹ làm chủ để cho hai đứa ly hôn, đừng làm trễ nải cô ấy."

Người gác cổng vừa mới thương lượng xong với Trường Thụy, liền đi theo phía sau Trường Thụy, khom người làm ra thủ thế mời ý bảo Tạ Nhậm Nguyên đi vào.

"Tạ tiên sinh mời."

Hắn đi trước dẫn đường, đưa Tạ Nhậm Nguyên đến phòng yến hội, nơi đó đã giải tán không sai biệt lắm, chỉ có thưa thớt mấy vị khách nhân, liếc mắt nhìn qua không thấy bóng dáng Thẩm Ngân.

Vẻ mặt âm u của Tạ Nhậm Nguyên khiến người ta sợ hãi, người gác cửa sau lưng không khỏi đổ mồ hôi lạnh: "Tiểu, tiểu nhân bảo người đi tìm..."

"Đại ca?"

Lúc này, phía sau truyền đến giọng nói của Thẩm Ngân, cô gái vui mừng đi tới: "Sao anh lại tới đây?"

Còn chưa tới gần, đã cảm nhận được hàn khí phát ra quanh người nam nhân, đợi nam nhân xoay người, cô thầm nuốt nước miếng.

Ừ, cô chắc chắn rằng hắn đang tức giận.

Bước chân vừa dừng lại, liền đυ.ng vào trên người Giang Thời Minh trực tiếp đuổi theo, ánh mắt Tạ Nhậm Nguyên càng lạnh đến mức có thể kết sương.

Hết lần này tới lần khác Giang Thời Minh lại muốn đυ.ng vào họng súng, hắn tự mình bổ sung tiết mục đại ca đến bắt cô gái đã lâu không về nhà, sinh ra tâm tư anh hùng cứu mỹ nhân, chắn phía trước Thẩm Ngân: "Anh là anh trai Tô Ngân sao? Là tôi mạo phạm muốn dạy cô ấy nhảy, cho nên..."

"Tránh ra."

"Anh tránh ra!"

Giọng nói của một nam một nữ đồng thời vang lên.

Sợ thì sợ, nhưng so với Giang Thời Minh, Thẩm Ngân càng nghiêng về phía Tạ Nhậm Nguyên hơn, cô căn bản không muốn nhận ý tốt của hắn, từ bên cạnh chui ra chạy đến bên cạnh Tạ Nhậm Nguyên.