Chương 31

Cho nên khi nhìn thấy Tạ Lang Nguyên, lông mày co ta nhướng lên, tựa như oán nói: "Sao anh lại quay lại đây?"

Dưới tình huống ghen tuông, lại lộ miệng nói ra sự theo dõi.

Chẳng qua Tạ Lang Nguyên say, không nghe kỹ, hơn nữa hắn từ trước đến nay rất ít nói lắm, mục đích đến là gì, liền đi thẳng vào vấn đề, đè cô ta ngồi ở trên bàn gỗ lim nhỏ, vén sườn xám lên liền đâm vào.

Nha hoàn hầu hạ một bên đỏ mặt rũ mắt, nhao nhao cúi đầu lui xuống, đóng kỹ cửa lại cho bọn họ không gian yên tĩnh.

"Sao lại gấp gáp như vậy... A..."

Dươиɠ ѵậŧ đâm vào, huyệt đạo đã quen hầu hạ côn ŧᏂịŧ của nam nhân đói khát nuốt chửng dươиɠ ѵậŧ, Liễu Thanh Uyển tách rộng chân ra, sử dụng mị thuật học được lúc còn chưa rời khỏi kỹ phường, ép ra tinh hoa của nam nhân.

Tạ Lang Nguyên chỉ lo mình sảng khoái, chưa bao giờ rút ra bắn, lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ ở trong cơ thể Liễu Thanh Uyển sau đó mới rút ra, ôm cô ta trở về trên giường tiếp tục ôn tồn.

Liên tiếp tới hai lần, dục hỏa do rượu trắng mang đến mới coi như bình ổn, tay hắn buông eo Liễu Thanh Uyển ra, nghiêng người sang một bên khác, mí mắt đóng lại, cơn buồn ngủ nồng đậm đánh úp lại.

"Nhớ uống thuốc tránh thai."

Chơi gái thì có thể, nhưng mang con hoang về, hắn dám khẳng định, mẹ hắn nhất định sẽ quất chết hắn, cho nên mỗi lần hoan hảo xong đều dặn dò nữ nhân uống thuốc tránh thai mới được.

***

Chất lượng giấc ngủ của Thẩm Ngân luôn rất tốt, hơn nữa lại có tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới tiêu qua, lúc ngủ dậy ngay cả Tạ Nhậm Nguyên nhìn thấy cũng sửng sốt một chút.

Không biết nên nói như thế nào, thật giống như là đột nhiên nẩy nở, giữa lông mày ẩn chứa cảm giác kiều mị giữa thiếu nữ và nữ nhân, xinh đẹp đến mức làm cho người ta không dời được mắt.

Hắn còn cố ý tiến lên, so chiều cao Thẩm Ngân và mình, hình như thật sự cao hơn một chút, không chỉ như thế, đường cong tượng trưng cho nữ nhân cũng rõ ràng hơn một chút.

Thẩm Ngân dường như còn chưa phát hiện ra biến hóa của mình, thuận thế ôm lấy cánh tay hắn bắt đầu làm nũng một vòng mới: "Là anh chọn quần áo sao? Em rất thích."

"Trường Thụy mua."

"Vậy nhất định là do anh ra lệnh, coi như là anh mua."

"Cậu ấy nhìn thấy quần áo dưới tầng."

Ý tứ là Trường Thụy nhìn thấy quần áo, tự mình đi mua, cũng không phải do hắn phân phó.

Thẩm Ngân quả thực cảm thấy Tạ Nhậm Nguyên trời sinh ra là để trị cô, nên đành chuyển đề tài: "Chúng ta sẽ trực tiếp về nhà sao?"

"Em về trước."

"Còn anh thì sao?"

Tạ Nhậm Nguyên thản nhiên nhìn cô một cái, không trả lời, lần này Thẩm Ngân không chịu nổi nữa, "Hừ" một tiếng quay đầu sang chỗ khác: "Em mới không muốn nhìn thấy anh, em muốn Trường Thụy đưa em đi!"

Nói xong sải bước ra cửa, xuống dưới tầng còn cố ý hướng về cửa phòng ngủ hô một câu "Trường Thụy chúng ta đi" cho Tạ Nhậm Nguyên nghe.

Có trời mới biết biểu tình của Trường Thụy có bao nhiêu vô tội, hắn mơ hồ cảm thấy mình đang cản súng.

Dọc theo đường đi, cái miệng nhỏ nhắn của Thẩm Ngân cũng không hề buông xuống, vẻ mặt ủy khuất không chịu nổi, Trường Thụy thấy thế, cũng có chút lo lắng.

Tuy rằng trong lòng biết Đại thiếu gia và Nhị thiếu phu nhân không nên biến thành loại quan hệ này, nhưng hắn trung thành với chủ, nếu thiếu gia thích, vi phạm đạo đức thế tục hắn cũng phải che chở, vì thế buồn bực nói một câu, thật không ngờ lại là bán ông chủ đi.

"Đại thiếu gia vẫn rất quan tâm ngài, sáng sớm sai nha hoàn đi mua quần áo cho ngài."

Thẩm Ngân cố gắng kiềm chế vui mừng: "Thật sao?"

"Đúng vậy."

Thẩm Ngân liền nhịn không được vui vẻ, quyết định tha thứ cho khúc gỗ kia.

Vừa mới trở lại Tạ gia, còn chưa ngồi vững, Tạ Diệc Hân đã tới.

"Ngân Bảo, Giang gia muốn tổ chức vũ hội."

Thẩm Ngân nghi hoặc: "Chuyện đó có liên quan gì đến chúng ta?"

"Chúng ta đi chơi đi."

"Bọn họ mời cậu?" Thẩm Ngân liền cười nói: "Cậu đi chơi đi, mình không biết người của Giang gia."

"Không mời mình, mời Thiều Hoa biểu tỷ." Ánh mắt Tạ Diệc Hân tỏa sáng: "Biểu tỷ bảo mình đi cùng, cậu cũng đi đi. "

Thẩm Ngân cũng có chút tò mò vũ hội thời đại này trông như thế nào, bắt đầu dao động: "Nhưng mình không biết, tùy tiện đi như vậy, có thích hợp không?"

"Thích hợp, thích hợp, biểu tỷ sẽ dẫn chúng ta đi vào, vậy tối mai mình tới tìm cậu nha!" Nói xong Tạ Diệc Hân phốc phốc chạy về trả lời Tô Thiều Hoa.

Thẩm Ngân liền "bị ép" đồng ý tham gia vũ hội.

Loại vũ hội này đương nhiên Tạ Lang Nguyên là có kinh nghiệm nhất, nhưng Thẩm Ngân không muốn để cho hắn biết được chuyện mình muốn tham gia vũ hội, vì thế đi hỏi Tạ Nhậm Nguyên.

Sau đó Tạ Nhậm Nguyên dựa vào thẩm mỹ thẳng nam của mình chọn cho cô một bộ sườn xám mà hắn cảm thấy đẹp mắt và phù hợp với thân phận đã kết hôn.

Ừm, xẻ tà chỉ mở đến bắp chân.

Thời gian ước hẹn vừa đến, Tạ Diệc Hân và Thẩm Ngân liền lên xe Tô gia đi đến vũ hội.

Tô Thiều Hoa năm nay mười sáu tuổi, đúng tuổi làm mai, nghe Tạ Diệc Hân nói từ trước đến nay cô ấy sùng bái Giang Thời Minh, cô ấy cũng nghe nói Giang Thời Minh sẽ đến vũ hội nên mới muốn đi, nghĩ có thể xem mắt vừa ý với hắn ở trên vũ hội hay không.

Vũ hội bố trí rất xa hoa, không ít tiên sinh mặc âu phục phong độ và thiếu nữ trang điểm tỉ mỉ đang thấp giọng nói chuyện với nhau, mục đích của Tô Thiều Hoa là Giang Thời Minh, vừa vào vũ hội liền đi khắp nơi tìm, mà Tạ Diệc Hân tính tình hoạt bát, chơi tương đối thoải mái, đã cùng tiểu nam sinh quen biết thảo luận về bước nhảy ở một bên, chỉ có Thẩm Ngân là thành thật nhất, cô thời khắc khắc ghi nhớ câu dặn dò "Đã thành hôn" mà Tạ Nhậm Nguyên căn dặn trước khi đến, trốn ở một góc ăn điểm tâm.

Đang ăn uống, đột nhiên có loại cảm giác bị dã thú nhìn chằm chằm, sống lưng lạnh toát. Nghiêng đầu đi, đột nhiên đối diện với một ánh mắt hung tàn như thổ phỉ, Thẩm Ngân sợ tới mức tay run lên, cái nĩa rơi xuống đất.