Chương 23: Đi tìm hắn

Hắn đối với nữ nhân vẫn là rất hào phóng, nhất là với nữ nhân vừa ngủ cùng, hơn nữa còn làm cho hắn hài lòng.

"Anh có biết đại ca ở đâu không?"

Động tác Tạ Lang Nguyên dừng lại, đứng không ra đứng mà nghiêng người tựa vào cửa tủ quần áo ranh mãnh nói: "Vừa bảo anh mỗi ngày đều tìm Liễu Thanh Uyển chơi, còn mình thì tìm nam nhân khác sao?"

Thẩm Ngân không vui khi Tạ Lang Nguyên dùng loại ngữ khí này nói về Tạ Nhậm Nguyên, phản bác lại: "Đại ca và Liễu Thanh Uyển không giống nhau, hơn nữa đó cũng là anh trai anh."

Tạ Lang Nguyên hứng thú, xấu xa truy vấn: "Làm sao lại không giống nhau? Mọi người đều là con người."

"Anh quản sao anh ấy không giống làm gì." Thẩm Ngân mới không dễ dàng bị lừa, kéo đề tài trở về: "Mau nói cho em biết, đại ca ở đâu?"

"Em tìm anh ấy làm gì?"

"Đương nhiên là có chuyện đứng đắn."

"Chuyện đứng đắn gì?"

Thẩm Ngân liền ghét bỏ khoát tay áo: "Có nói anh cũng không hiểu."

"Không nói? Được rồi, vậy anh sẽ không nói cho em biết."

Thẩm Ngân không ngờ hắn còn có chiêu này, nhưng cô không thích tư vị bị áp chế, nên vô cùng có cốt khí quay đầu đi: "Không nói thì không nói, em tự mình tìm."

Nói xong liền rời đi.

Đương nhiên, cô gái cũng chỉ có thể cậy mạnh, ra cửa, cô thật đúng là không biết tìm Tạ Nhậm Nguyên ở đâu, lắc lư một vòng ở trong hoa viên, càng chạy thì cảm giác khác thường nơi riêng tư càng mạnh, ủy khuất giống như nước sôi lập tức tăng lên cao nhất, muốn tìm Tạ Nhậm Nguyên làm nũng.

Không cho Lục Ý đi theo, cô định ra ngoài thử vận khí, nói không chừng liền đυ.ng phải?

Thẩm Ngân suy đoán khi nói chuyện làm ăn sẽ ở nơi nào, nhưng đối với thế giới, thành phố này cô còn rất xa lạ, gọi một chiếc xe kéo màu vàng bảo hắn đưa mình đến vũ trường, cũng như nhà hàng nổi tiếng trong thành để dạo một chút.

Có lẽ là ý trời, xe kéo vừa kéo cô đến trước cửa khách sạn Thuận Đức, Tạ Nhậm Nguyên mặc một thân trường bào màu xám trắng cũng bước ra từ bên trong, có thể là do phải đãi khách, tóc còn dùng keo xịt tóc, rồi chải toàn bộ ra phía sau, lộ ra khuôn mặt lạnh lùng, trên sống mũi vẫn đeo cặp kính gọng vàng như cũ.

Nam nhân có thân hình cao lớn đặc biệt bắt mắt trong một hàng bảy tám người, nhất là khí chất lạnh lùng kia, làm cho Thẩm Ngân liếc mắt một cái liền cảm thấy tim hơi run lên một chút.

Bọn họ dường như còn đang nói chuyện, Tạ Nhậm Nguyên nghe nhiều hơn, thỉnh thoảng gật đầu một cái, Thẩm Ngân đứng ở bên kia đường lẳng lặng nhìn hắn.

Có lẽ là ánh mắt quá nóng bỏng, Tạ Nhậm Nguyên nghiêng đầu, đυ.ng phải tầm mắt của cô gái.

Thẩm Ngân nhận ra hắn phát hiện ra mình, chột dạ nhìn trái nhìn phải, cuối cùng trốn sau một tấm biển quảng cáo.

Cô ấy tới chỗ này làm gì?

Tạ Nhậm Nguyên nhíu mày rậm, cấp dưới ở một bên còn tưởng rằng mình báo cáo sai cái gì, khủng hoảng đến lắp bắp: "Đại, đại thiếu gia..."

Tạ Nhậm Nguyên giơ tay lên, cấp dưới trợn mắt há hốc mồm nhìn Tạ Nhậm Nguyên không biết nhìn sang bên đường làm cái gì, vài giây sau mới dời tầm mắt về.

"Tiếp tục."

Cấp dưới thống khổ vạn phần, hắn vừa rồi nói đến đâu rồi?

Thẩm Ngân trốn sau biển quảng cáo một lát, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí thò đầu dò xét, mới phát hiện nơi đó đã sớm không còn bóng người.

Cô ảo não dậm chân, xoay người muốn tìm xe kéo trở về, không đi được mấy bước, đột nhiên đυ.ng phải người.

"Thực xin lỗi." Cô xoa trán xin lỗi, đầu vẫn là mất mát cúi xuống, cho nên không nhìn thấy người nọ trông như thế nào.

Nói lời xin lỗi xong, Thẩm Ngân liền đợi người nọ rời đi, nhưng qua mười giây, người nọ còn chưa có ý muốn nhúc nhích, cô nhịn không được ngẩng đầu nhìn.

Vừa nhìn, liền vui đến nhảy dựng lên, ôm hắn liên tục cọ.

"Sao anh lại không nói không rằng gì vậy."

Tạ Nhậm Nguyên vẫn băng sơn như trước, giống như người Thẩm Ngân ôm không phải mình, thậm chí còn vô cùng lạnh lùng mà kéo cô từ trên người xuống: "Sao lại tới đây?"

Không thể ôm eo hắn mặc dù có chút tiếc nuối, nhưng Thẩm Ngân vẫn vui vẻ ôm lấy cánh tay hắn, giống như đôi tình nhân nhỏ vừa đi dạo phố vừa nói chuyện: "Em nhớ anh lắm nha."

Tạ Nhậm Nguyên dừng bước một chút liền muốn hất cô ra, Thẩm Ngân lập tức làm người thật tốt, thành thật nói: "Buổi sáng em muốn tìm anh nhưng tìm không thấy, liền muốn đi ra ngoài thử vận khí xem có thể đυ.ng trúng anh hay không, không ngờ thật sự đυ.ng phải."

"Đại ca, Tạ Nhị nói anh đi ra ngoài bàn chuyện làm ăn, sao anh không gọi em?" Thẩm Ngân ngửa đầu hỏi.

"Xem hàng không cần đến em."

"Em có thể học mà, hơn nữa nhìn nhiều, sau này cần đến em, em liền biết cách ứng phó."

Thẩm Ngân nói đúng, nhưng Tạ Nhậm Nguyên không muốn dẫn cô ra ngoài, hắn đang cân nhắc có nên để cô gái dừng học lại hay không.

Thiên phú của Thẩm Ngân rất tốt, nhưng cũng không tốt đến mức có thể đổi lấy an bình của Tạ gia.

Hắn sợ nếu tiếp tục để Thẩm Ngân ở chung với hắn, không biết sau này sẽ xảy ra chuyện gì.

Tạ Lang Nguyên là con trai của Tạ gia, cũng là người thừa kế, hắn có trách nhiệm đảm đương vinh dự hưng suy của Tạ gia. Nếu là vì một nữ tử mà quấy phá sự hài hòa trong nội bộ gia tộc, nhất định là không đáng.

Thẩm Ngân thấy hắn không nói lời nào, im lặng theo, bàn tay nhỏ bé nắm lấy bàn tay lớn của hắn chơi đùa.

Tạ Nhậm Nguyên đưa cô đến cạnh một chiếc xe màu đen, mở cửa ghế sau: "Anh bảo Trường Thụy đưa em trở về."

"Còn anh thì sao?"

Ngay từ khi đến gần xe, Tạ Nhậm Nguyên đã giữ khoảng cách với cô, Thẩm Ngân theo quán tính muốn nắm lấy cánh tay anh.

"Anh còn có việc."

"Vậy em cũng có việc, em không trở về." Thẩm Ngân khoanh hai tay quanh ngực, nói ngược lại với hắn.

Tạ Nhậm Nguyên nhàn nhạt nhìn lướt qua, không nói gì, chân dài luồn vào trong xe tự mình ngồi vào, sau đó đưa tay muốn kéo cửa xe vào.

Thẩm Ngân nóng nảy, nắm lấy cửa xe không cho hắn đóng, nghiêng người chui vào.