Chương 13: Phát dục

Tạ Nhậm Nguyên cầm nắp bình do dự một chút, nếu trực tiếp đóng lại, nơi cô uống qua, nhất định sẽ tiếp xúc với miệng bình.

Nhưng nhìn Thẩm Ngân bên cạnh đã bắt đầu bô bô nói Tạ Lang Nguyên khi dễ mình như thế nào, cuối cùng vẫn là đóng vào.

Thôi, trẻ con mà thôi.

Đến cổng vòm vườn hoa, Thẩm Ngân tự giác ngừng nói chuyện, ngẩng đầu nhìn Tạ Nhậm Nguyên.

"Đại ca, vậy em về ăn sáng trước."

"Ừ."

Thẩm Ngân thấy phản ứng của hắn lạnh nhạt như vậy, nhịn không được lại hỏi thêm một câu: "Anh đã ăn chưa?"

"Ừ."

Thẩm Ngân liền thất vọng "Ồ" một tiếng, còn muốn mời hắn cùng ăn đâu.

Lúc xoay người muốn đi, Tạ Nhậm Nguyên đột nhiên mở miệng: "Em..."

"Dạ?" Thẩm Ngân quay đầu lại, đôi mắt to chợt lóe lên tràn đầy chờ mong.

Tạ Nhậm Nguyên đột nhiên nhanh chóng đảo qua ngực, suy nghĩ một chút, vẫn là không nói ra được, rũ mắt nói: "Quên đi, em trở về đi."

Thẩm Ngân thất vọng mím môi, không nhúc nhích, bàn tay nhỏ bé đưa ra sau lưng hỏi hắn: "Vừa rồi anh muốn nói gì?"

"Không có gì, trở về đi."

Dứt lời, chân dài liền cất bước nhanh chóng bước qua người cô.

Từ sau khi gặp qua một lần, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Tạ Nhậm Nguyên thỉnh thoảng lơ đãng xẹt qua trước ngực cô, luôn cảm giác hai thứ đó hình như có tăng lên một chút.

Chẳng lẽ là phát dục?

Phỏng đoán này đã được xác nhận khi họ ăn tối với nhau vào một đêm nào đó.

Sườn xám màu vàng bó chặt của cô gái phác họa bộ ngực thật chặt, chiếc bánh bao hấp đã được thăng cấp thành một chiếc bánh bao nhỏ to bằng nắm đấm, mà mỗi lần nhìn thấy vải sườn xám mỏng manh kia, Tạ Nhậm Nguyên sợ hai núʍ ѵú kia đột nhiên đứng lên.

Tạ Lang Nguyên cũng quá sơ ý, căn bản không chú ý tới việc cô vợ nhỏ của mình phát dục, cũng không biết đang lăn lộn ở chỗ nào rồi.

Tạ Nhậm Nguyên cũng không trông cậy vào Thẩm Ngân có thể tự mình phát giác, nếu phát giác, làm sao có thể ngày ngày còn mặc sườn xám bó sát?

Hay là, để vợ nhắc nhở?

Nhưng làm sao giải thích với cô ấy chuyện mình chú ý tới bộ ngực của em dâu.

Thân là đại ca, Tạ Nhậm Nguyên cảm thấy đau đầu.

Vốn định mặc kệ, nhưng nhìn mấy ngày cuối cùng vẫn nhịn không được, giơ tay gọi Trường Thụy tới.

Đồng thời Thẩm Ngân cũng đang rất buồn rầu, theo tình hình Tạ Lang Nguyên khinh bỉ bộ ngực của cô, Thẩm Ngân đã biết được đàn ông đều thích lớn.

Cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, mặc dù hình như hơi lớn hơn trước một chút, nhưng dường như vẫn chưa đạt tiêu chuẩn.

Cô hồi tưởng lại Liễu Thanh Uyển một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn ưu sầu không chịu nổi.

Ngã người xuống giường nằm một hồi lâu, mới đứng lên lục lọi tìm kiếm trong tủ quần áo, cầm từng kiện sườn xám chạy đến trước gương so sánh thân hình, cuối cùng cũng chọn được một kiện sườn xám thẳng nền đen hoa trắng, xẻ đến tận giữa đùi.

Thẩm Ngân đắc ý vỗ vỗ đôi chân dài vừa trơn vừa trắng của mình, định đợi lát nữa sẽ tắm rửa thật kỹ. Chân thơm thơm, nói không chừng hắn sẽ thích, một khi đã thích nói không chừng liền sờ sờ không phải sao?

Đáng tiếc, cô gái lại chỉ đoán đúng một nửa, đúng là quả thật Tạ Nhậm Nguyên có sờ, nhưng thứ sờ đến cũng không phải là chân, mà là một bộ vị riêng tư hơn.

Tắm rửa xong đi ra, Thẩm Ngân đứng ở trước gương thưởng thức một hồi lâu, lại gọi nha hoàn lấy giày da đầu vuông màu đen, trên đầu giày đính một món cái nơ bướm màu vàng.

Tuy rằng cùng chỉ cao hai ba cm, nhưng mà đeo vào cảm giác quả thật không giống nhau, hình như trưởng thành hơn rất nhiều.

Thẩm Ngân cực kỳ hài lòng, tự nhận mình cao lên không ít, buông tóc vẫn còn hơi ẩm ướt xuống rồi vui vẻ đi đến thư phòng Tạ Nhậm Nguyên.

Không ngờ được chính là, khi đi vào thư phòng, không đợi được ánh mắt kinh diễm của nam nhân, mà chỉ bày ra vẻ mặt nghiêm túc bảo cô ngồi xuống.

Thẩm Ngân cũng bị làm cho khẩn trương, bàn tay nhỏ bé đàng hoàng để lên đùi, biểu tình nghiêm túc theo.

"Đại ca, việc làm ăn đến rồi sao?"

Ánh mắt Tạ Nhậm Nguyên chậm lại một chút: "... Không phải."

Thẩm Ngân liền buông lỏng, vỗ ngực nói: "Vậy tại sao anh lại khẩn trương như vậy? Làm em sợ muốn chết."

Cô đứng lên đi xoay một vòng trước mặt nam nhân, hơi rụt rè hỏi: "Đại ca, hôm nay em có đẹp không?"

Nhưng cũng không giấu được sự đắc ý trong mắt, Tạ Nhậm Nguyên có chút muốn cười, nhưng ngại mặt mũi lại nhịn xuống, hơi gật đầu khẳng định với cô.

Thẩm Ngân vui vẻ híp mắt lại thành một khe hở, chạy đến bên cửa sổ soi hình chiếu mờ nhạt trên thủy tinh, Tạ Nhậm Nguyên dựa lưng vào ghế, nhìn bóng lưng xinh đẹp của cô nhếch khóe miệng.

Chờ cô làm đẹp xong, lại vẫy tay với cô: "Lại đây."

Thẩm Ngân chạy tới, chỉ thấy trên bàn có một cái hộp gỗ hình vuông.

"Trở về lại..."

Chữ còn chưa nói ra miệng, Thẩm Ngân đã mở nắp ra, chỉ là trong nháy mắt sau, lại đỏ mặt đậy vào.

"Anh, anh tặng em thứ này làm cái gì?"

Bên trong là một chiếc áo ngực viền ren trắng.

Khuôn mặt vạn năm không thay đổi của Tạ Nhậm Nguyên hiện lên một tia mất tự nhiên: "Sau này mặc cái này."

"Vậy em, vậy em thay xong rồi cho anh xem." Thẩm Ngân không biết nghĩ tới đâu, điển hình là hiểu sai, ôm cái hộp trước ngực định rời đi, Tạ Nhậm Nguyên vừa nghe, cảm thấy không ổn, vội vàng gọi cô lại.

Hai đạo mày kiếm nhíu lại: "Cái gì mà cho anh xem?"

Thẩm Ngân giống như tiểu tức phụ thẹn thùng, ngượng ngùng nhìn hắn một cái, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Liền, liền mặc cho anh xem nha..."

Tạ Nhậm Nguyên đầu liền lớn: "Người em gả là Lang Nguyên."