Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thầm Mến

Chương 17: Chúc em mãi mãi hạnh phúc, thiên thần nhỏ của tôi

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới tâm trạng vạn phần không muốn của tôi, mùa xuân đã đến. Tôi và Vương Đình đã kết hôn, trước tiết thể dục cuối cùng trước lễ kết hôn, tôi không thấy Tang Lộ, tôi không biết cô bé đi đâu, nhưng tôi biết mình không có tư cách đi tìm cô bé về, tôi ôm tâm tình phức tạp cùng Vương Đinh cử hành hôn lễ, tôi không biết mình làm thế rốt cục có đúng hay không, so với Tang Lộ không có hứa hẹn gì, Vương Đình người danh chính ngôn thuận được chọn để kết hôn.

Sau khi trở lại trường học nhìn thấy Tang Lộ, tôi mới phát hiện, tôi đã làm tổn thương cô bé nặng nề đến mức nào, cô thiếu nữ trưởng thành sớm điềm đạm như mây kia đã hoàn toàn không thấy bóng dáng, tầm mắt của cô bé không hề dừng lại trên người tôi, nhưng hơi thở của cô ấy không lúc nào là không bao trùm lấy tôi, có lẽ đó là sự oán hận của cô bé. Lòng tôi tràn ngập chua sót, không có cách nào đi tới an ủi cô ấy, thậm chí liếc nhìn cô ấy một cái, đều phải lén lút.

Tang Lộ, thực sự xin lỗi, em còn trẻ, sẽ lập tức quên đi khoảng thời gian này mà một lần nữa mạnh mẽ đứng lên, phải không? Trong lòng tôi nghĩ như thế, tôi lại không nghĩ tới cô ấy lại áp phương thức kịch liệt để hoàn toàn không nhìn thấy tôi. Không bao giờ đến tiết thể dục nữa, nếu không thể không tới thì lúc học cũng tự chạy đến hàng cuối cùng. Tang Lộ, nếu làm thế có thể khiến em dễ chịu hơn, tôi sẽ chiều theo em. Về phần mình, hãy để tôi vĩnh viễn rơi vào địa ngục tương tư đi, đó là điều tôi đáng nhận lấy.

Tôi nghĩ mình đã hoàn toàn bị Tang Lộ vứt bỏ, một năm cấp ba này, tôi với cô ấy không hề gặp nhau, tôi không còn mặt mũi nào để dây dưa nữa, cô ấy cũng hoàn toàn không đặt tôi vào mắt, nhanh thôi, Tang Lộ cũng sắp thi vào trường đại học rồi, chúng tôi, cuối cùng đã có thể giải thoát rồi.

Lại là một mùa hạ nữa, tôi chết lặng lật lịch xem ngày, kì thi tuyển sinh đại học đã qua, toàn bộ học sinh đã nghỉ hè, tôi ngồi trong nhà tâm trạng hỗn loạn, cuối cùng không nhịn được ngồi xe đi tới trường học.

Trong trường quá mức yên tĩnh, tôi nhớ tới tình huống ba năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Tang Lộ, một cảnh lại một cảnh,

thoáng qua rõ rệt chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua, đúng rồi, hoa tử đằng mà Tang Lộ thích chắc đã nở rồi nhỉ?

Tôi đi vào cái đình nhỏ mà Tang Lộ đã từng thích, nhìn một hồi rồi bước vào trong. Đây là lần đầu tôi bước vào nơi này, cảm giác vui sướиɠ như được bước vào nội tâm của cô bé đó vậy, từ nơi này nhìn ra, quả thực là nhìn rõ toàn cảnh sân thể dục, tôi đoán tâm tình khi cô ấy ngồi trên chiếc ghế này nhìn tôi chơi bóng rổ.

Dưới tâm trạng vạn phần không muốn của tôi, mùa xuân đã đến, tôi và Vương Đình đã kết hôn. Tiết thể dục cuối cùng trước hôn lễ, tôi không thấy Tang Lộ, tôi không biết cô bé đã đi đâu, nhưng tôi biết mình không có tư cách đi tìm cô bé về. Tôi ôm tâm trạng rối rắm cử hành hôn lễ với Vương Đình. Tôi không biết mình làm thế rốt cục có đúng hay không, nhưng nếu so với Tang Lộ chưa có bất kỳ hứa hẹn gì, thì Vương Đình là đối tượng danh chính ngôn thuận để kết hôn.

Sau khi trở lại trường học thấy được Tang Lộ, tôi mới phát hiện, tôi đã làm tổn thương cô bé nặng nề đến mức nào, cô thiếu nữ chín chắn sớm điềm đạm như mây kia đã hoàn toàn không thấy bóng dáng. Ánh mắt của cô bé không hề dừng lại trên người tôi, nhưng hơi thở của cô ấy không lúc nào là không bao trùm lấy tôi, chắc hẳn đó chính là sự oán hận của cô bé. Lòng tôi tràn ngập chua sót, không có cách nào đi tới an ủi cô bé, thậm chí liếc nhìn cô bé một cái, đều phải lén lút.

Tang Lộ, thực sự xin lỗi, em còn trẻ, sẽ lập tức quên đi khoảng thời gian này mà một lần nữa mạnh mẽ đứng lên, đúng không? Lòng tôi nghĩ như thế, nhưng tôi không ngờ cô bé lại dùng cách thức kịch liệt như thế để hoàn toàn không nhìn thấy tôi. Tiết thể dục không bao giờ tới, nếu không thể không tới thì lúc học cũng tự chạy đến hàng cuối cùng. Tang Lộ, nếu làm thế có thể khiến em dễ chịu hơn, tôi sẽ chiều theo em. Về phần mình, hãy để tôi vĩnh viễn rơi vào địa ngục tương tư đi, đó là điều tôi đáng nhận lấy.

Tôi nghĩ mình đã hoàn toàn bị Tang Lộ vứt bỏ, một năm cấp ba này, tôi với cô bé không hề gặp nhau, tôi không còn mặt mũi nào để dây dưa nữa, cô bé cũng hoàn toàn không đặt tôi vào mắt, nhanh thôi, Tang Lộ cũng sắp thi vào trường đại học, chúng tôi, cuối cùng cũng có thể giải thoát rồi.

Lại là một mùa hạ nữa, tôi ngơ ngẩn lật lịch xem ngày, kì thi tuyển sinh đại học đã qua, toàn bộ học sinh đã nghỉ hè, tôi ngồi trong nhà tâm trạng hỗn loạn, cuối cùng không nhịn được ngồi xe đi tới trường học.

Trong trường quá mức yên tĩnh, tôi nhớ tới tình cảnh ba năm trước lần đầu tiên nhìn thấy Tang Lộ, một cảnh lại một cảnh,

thoáng qua rõ rệt chỉ như mới xảy ra ngày hôm qua. Đúng rồi, hoa tử đằng mà Tang Lộ thích chắc đã nở rồi nhỉ?

Tôi đi vào cái đình nhỏ mà Tang Lộ đã từng thích, nhìn một hồi rồi bước vào trong. Đây là lần đầu tôi bước vào nơi này, cảm giác vui sướиɠ như được bước vào nội tâm của cô bé vậy. Từ nơi này nhìn ra, có thể bao quát toàn cảnh sân thể dục. Tôi phỏng đoán tâm trạng khi cô bé ngồi trên chiếc ghế này nhìn tôi chơi bóng.

Gió mát thổi nhè nhẹ, lá tử đằng phát ra tiếng vang rì rào, nơi này dường như còn lưu giữ hơi thở của cô bé, tôi tựa vào cột đá, dần dần lâm vào giấc ngủ sâu lần đầu tiên.

Tôi không hiểu vì sao Tang Lộ lại xuất hiện ở nơi này, khi tôi mở mắt ra nhìn thấy cô bé thì còn cho là mình vẫn đang ở trong mộng, vì thế cảm thấy thỏa mãn kêu cô bé một tiếng, chờ cô bé giống trong giấc mơ lao vào trong lòng tôi, nhưng thời gian từng giây từng phút trôi qua, cô bé vẫn lạnh lùng bất động đứng nhìn tôi, tôi bắt đầu cảm thấy không thích hợp, Tang Lộ lúc này, dĩ nhiên là người ngoài đời thực!

"Vì sao em lại ở chỗ này?!" Tôi biến sắc hỏi, có một loại cảm giác toàn bộ đều bị vạch trần.

Cô bé vô cùng sắc bén đá vấn đề lại cho tôi, từ ánh mắt bất chấp tất cả của cô bé tôi đã ý thức được rằng hôm nay cô bé sẽ không dễ dàng buông tha cho mình.

Tôi không muốn nói rõ ràng mọi chuyện cho cô bé, vì thế có ý đồ "đánh trống lảng" để tránh né, nhưng cô bé lại nói thẳng: "Hạ Hàm, em thích anh, anh thì sao?"

Tôi biết đứa trẻ Tang Lộ này sẽ không trầm tĩnh như vẻ ngoài, trong lòng hẳn là cất chứa nhiệt huyết bùng nổ như núi lửa, dù xúc động như thế cô bé vẫn nằm ngoài ý nghĩ của tôi, tôi giật mình đến mức quên cả khép miệng lại. Cô bé chưa bao giờ gọi tôi là Hạ Hàm, mặc dù ở trong mộng cô bé đã vô số lần gọi tôi như thế, nhưng vào lúc này, cô bé xưng hô như thế, khiến tôi cảm thấy áp lực rõ rệt.

"Hạ Hàm em thích anh, anh thì sao?" Cô ấy lại hỏi tôi một lần nữa, "Không phải anh cũng thích em sao?"

Trời mới biết tôi muốn đáp lại cỡ nào, muốn lớn tiếng nói, anh cũng thích em, Tang Lộ, nhưng mà không được, "Tang Lộ, tôi đã kết hôn rồi." Tôi chỉ có thể trả lời cô bé như thế.

Cô bé nghe được lời của tôi, thân thể thoáng chao đảo rất khẽ, trên mặt xuất hiện biểu tình như trời đất sụp đổ. Tôi động đậy tay muốn đỡ cô bé, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại, tôi đã không còn tư cách làm ra bất cứ hành động vượt quá giới hạn gì với cô bé rồi.

Cuối cùng cô bé hỏi tôi vài vấn đề, biết được trong lòng tôi thích cô bé nhiều hơn rất nhiều so với Vương Đình và nguyên nhân tôi cùng Vương Đình kết hôn, liền không nói hai lời xoay người rời đi.

"Tang Lộ?" Tôi nhìn bóng lưng cô đơn kia, không kìm lòng được mở miệng gọi cô bé, cô bé không quay đầu lại, chỉ phất tay nói: "Hạ Hàm, tạm biệt!"

Giọng nói mang theo sự nghẹn ngào rõ ràng. Cuối cùng trái tim tôi trong khoảnh khắc đó cũng đã phá tan giới hạn đau đớn tới chết lặng, một lần nữa bắt đầu đau xót vô cùng, nước mắt rốt cục không nhịn được chảy ra, "Tạm biệt..."

Cơn gió mùa hạ vẫn nhẹ nhàng thổi, cái đình nho nhỏ tràn ngập hương hoa tử đằng đã chứng kiến toàn bộ quá trình chia ly của chúng tôi. Tạm biệt, Tang Lộ, tương lai tốt đẹp đang chờ em phía trước, còn tôi sẽ luôn ở sau lưng chúc phúc cho em, cầu mong cho hạnh phúc của em, Tang Lộ, hãy quên tôi đi.

Sữa đậu nành đã nguội ngắt, tôi ngẩn người nhìn đăm đăm chất lỏng màu trắng ngà kia, em hiện giờ đang ở đâu? Tôi bỗng nhiên, rất... muốn gặp em.

Hết quyển thứ hai.
« Chương TrướcChương Tiếp »