Chương 34.

Chương 34.

Thụ nhìn thư ký lúng túng rời đi, sau đó cậu không quay đầu lại, chỉ bảo nam thần chờ ở đó để mình đi chọn cà phê.

Nam thần không nhịn được cười, dịu dàng nói được.

Sau khi cứu vớt tóc tai của mình ở phòng rửa tay, thụ mới mặt đỏ tai hồng bước ra đến trước mặt nam thần.

Dưới cái nhìn của hắn, thụ như một con vật nhỏ mắc mưa ướt nhẹp lông, bộ lông còn xù xù lúc nãy giờ đã ỉu xìu xẹp xuống, đáng thương vô cùng.

Hắn lấy tay chỉ lên cốc cà phê còn bốc hơi nóng đặt trên bàn, số thứ tự thụ đặt ở đó đã bị lấy đi, hắn nói: "Cà phê của cậu đến rồi kìa."

Lúc nãy rõ ràng thụ chỉ kiếm cớ, hiện tại lại bị chọc thủng khiến cậu càng xấu hổ hơn. Nỗi xấu hổ ấy còn mang cả chút tức giận, cậu cúi đầu ngồi xuống nhấp một hớp cà phê, sau khi suy nghĩ một lúc lại ngẩng đầu lên nói: "Người vừa nãy là thư ký của em."

Nam thần gật đầu, thụ lại nói: "Em không muốn giới thiệu anh cho cô ấy."

Thụ đã làm đủ rõ ràng rồi, đương nhiên nam thần đã biết, nhưng hắn vẫn trêu: "Tôi không thể gặp người khác à?"

Lời này vừa thốt lên hắn đã thấy thụ sững sờ nhìn mình như si như ngốc, cuối cùng cậu lẩm bẩm nói: "Sao thế được, anh là người đẹp nhất mà em từng thấy."

Sau khi thụ phát hiện mình đang nói nhảm hỏi một đằng trả lời một nẻo, cậu lại vùi mặt trong cốc cà phê, ngậm miệng.

Nam thần dẫn cậu đến một nhà hàng nổi tiếng trên mạng. Hắn nói rằng mình chưa từng đến, nhưng mà nghe người ta nói rằng ăn ở đó rất ngon.

Phòng ăn trang trí tinh xảo, cảnh vật rất đẹp.

Không biết có phải ở những nơi thế này rất dễ gặp người quen không, vừa nãy hai người mới gặp thư ký ở tiệm cà phê, giờ ở nhà hàng lại gặp được bạn của nam thần.

Người bạn kia ám muội nhìn nam thần và thụ: "Ăn cơm với cậu bạn nhỏ à?"

Nam thần quay đầu nhìn lại, trang phục thụ mặc hôm nay quả thật trông rất trẻ, đúng là nhìn qua trông rất giống thiếu niên. Hắn cũng không phủ nhận, thậm chí còn chủ động giới thiệu hai người họ với nhau.

Bạn thân rất có mắt nhìn, cũng không làm lỡ chuyện của hai người họ quá lâu mà tự giác rời đi.

Bữa cơm này vô cùng hài hòa. Nam thần không thiếu đề tài nói chuyện, còn thụ ngoại trừ chút ngượng ngùng phút đầu, dẫu sao cũng là người đã lăn lộn trong xã hội nhiều năm, hai người nhanh chóng nói chuyện bình thường, thỉnh thoảng còn nhìn nhau nở nụ cười.

Sau khi ăn xong nam thần muốn đưa thụ về nhà. Trong bãi đậu xe, họ lại gặp bạn của nam thần. Y đang nắm tay bạn gái hiện tại, mời nam thần mấy ngày nữa tham gia một bữa tiệc, nhân tiện nhìn thụ: "Hứa tiên sinh cũng có thể cùng đi."

Thụ liếc nhìn nam thần, có chút do dự. Nghe người bạn kia nói thì bữa tiệc này khá riêng tư, có lẽ đều là bạn bè quen của nam thần.

Có lẽ là bạn thân đã hiểu lầm thân phận của cậu, y cho là mình đang qua lại với nam thần. Ánh mắt này thụ hiểu rất rõ ràng

Vậy nam thần lấy thân phận gì để dẫn cậu đi đây, rõ ràng cậu chẳng là cái gì cả.

Nam thần nhìn thụ một chút, dịu dàng hỏi ý kiến của cậu.

Nam thần là một người rất dịu dàng, hắn giao quyền lựa chọn cho cậu, nhưng mặt cậu không dày đến mức thừa nhận hiểu lầm này, chen chân vào cuộc sống của nam thần.

Thụ mím môi, bày tỏ rằng mấy ngày nữa công việc của mình rất bận rộn, không có thời gian rảnh. Lời này vừa nghe đã biết chỉ lấy cớ, vẻ mặt người bạn kia vi diệu, nhưng cũng không miễn cưỡng.

Đến khi y đi rồi, nam thần và thụ vào trong xe. Nam thần không nói gì, thụ thì suy nghĩ một chút "Vừa..."

Nam thần: "Không sao, cậu cũng không quen người ở đó, đi chơi không vui cũng không tốt."

Sự quan tâm của nam thần lại càng làm cho thụ sa sút: "Có lẽ anh ấy đã hiểu lầm cái gì..."

Nam thần nghi hoặc mà ừ một tiếng.

Thụ ngừng một chút: "Anh ấy cho rằng hai chúng ta là..."

Nam thần như nghe không hiểu, nhíu mày: "Là cái gì?"

Thụ có hơi dỗi, người này cứ nhất định muốn mình phải nói rõ ràng ra, bèn nhất thời dũng cảm nói: "Anh ấy cho rằng chúng ta là bạn bè."

Câu này đúng thật là thừa thãi, còn cực kỳ trái lương tâm. Vậy mà nam thần lại bật cười thành tiếng: "Vậy thì cậu ta thật sự hiểu lầm rồi."

Nam thần nhìn sang bên, trong xe hơi tối, nhưng ánh mắt hắn lại dập dờn sáng lấp lánh: "Chúng ta đương nhiên không phải là bạn bè."

____________________

Chương 34.

Cậu có nên hỏi chút xem có ý gì, không phải là bạn bè, vậy là cái gì?

Sau khi được đưa về nhà, tắm táp xong xuôi, thụ bưng ly cà phê cuộn tròn trên sô pha yên lặng hối hận.

Cậu lấy điện thoại ra gõ gõ xóa xóa, sau đó tỉnh táo lại. Cậu vẫn không có dũng khí lớn như vậy, cuối cùng chỉ nhắn một câu, Về nhà chưa.

Nam thần trả lời rất nhanh, Về rồi.

Kỳ thật cảm giác bây giờ có hơi giống như lúc trước. Họ là bạn bè, cũng chẳng phải là bạn bè.

Điểm khác chính là nam thần hiển nhiên không tránh người ngàn dặm như lúc trước.

Cậu cảm nhận được dao động của nam thần, tiếp nhận, ngấm ngầm ôn nhu.

Nam thần trở nên chủ động hơn, sẽ mời cậu đi xem phim, ăn cơm, sẽ nói trong nhà có người sinh nhật, hẹn cậu cùng đi mua quà.

Sẽ nói có một triển lãm tranh hắn rất muốn đi, tiếc là không ai đi cùng.

Càng hẹn nhau nhiều lần thì thụ càng hiểu rõ hơn nhiều phương diện của nam thần. Đó là những phương diện sau khi lại gần mới có thể thấy, chứ không như trước kia, đặt người trên bệ thần, ngày ngày ngước nhìn và nhung nhớ.

Cậu biết rất rất nhiều chuyện của nam thần, nam thần kén ăn, thích chơi game, không giỏi uống rượu lắm, thích mặc quần áo mềm hơn là mặc âu phục, còn rất thích động vật nhỏ. Mỗi lần hắn nhìn thấy chó con mèo con ven đường đều có chút đi không nổi.

Thụ đột nhiên phúc chí tâm linh, cảm thấy có mấy lần nam thần xoa tóc mình, ánh mắt ấy khiến cậu luôn thấy là lạ.

Lẽ nào nam thần cũng coi cậu như một con vật nhỏ mà xoa như vậy sao?

Thụ ôm vấn đề này đi hỏi nam thần, nam thần cười cong cong đôi mắt: "Sao có thể chứ, cậu nghĩ hơi nhiều rồi."

Kết quả có lần hai người hẹn nhau đến một quán cà phê mèo, nam thần bị những bé mèo con mê hoặc đến thần hồn điên đảo, ôm trong ngực xoa vò sờ nắn.

Thủ pháp điêu luyện như thế, thụ nhìn bé mèo trong ngực nam thần, nhìn chằm chằm không rời mắt.

Từ khi phát hiện nam thần thích sờ tóc mình, thụ vô cùng để ý đến việc bảo vệ chăm sóc mái tóc của mình, hi vọng sẽ duy trì được cảm giác sờ đã tay.

Mỗi ngày cậu đều chải cho tóc mình xù bông lên, chờ được nam thần chạm vào.

Hiện giờ con mèo nhỏ trong ngực nam thần lại được hưởng thụ phần xoa xoa của nam thần nhiều hơn cả số lần hắn chạm vào thụ.

Thụ kéo ghế lại gần một chút, nghiêng đầu tới, mặt đầy chờ đợi nhìn nam thần.

Nam thần thấy cậu tiến đến bèn hỏi: "Sao thế?"

Thụ chớp chớp mắt, duỗi tay ra cầm lấy tay nam thần, dán mặt tới: "Anh cũng sờ em đi."

Cậu cố nhịn nỗi xấu hổ, cụp mắt, môi bất an mím lại.

Thụ sáp lại cọ mặt vào lòng bàn tay nam thần: "Không phải là anh thích à."

Nam thần thích chạm vào tóc cậu, xoa mặt cậu, mỗi lần xoa xoa đều sẽ cười.

Thụ thích người ấy cười.

Cậu tuyệt đối không thừa nhận rằng mình đang ghen tỵ với mèo con, cậu muốn nam thần chạm vào mình.

Bên ngoài thì bày ra vẻ ngây thơ ngơ ngốc, thực tế trong lòng lại ghen tuông muốn câu dẫn.

Cậu xấu quá.

Ngón tay nam thần chạm đến tai thụ, đột nhiên nắm lấy vành tai mềm mại ấy, khẽ khàng bóp bóp.

Vành tai thụ lập tức nổi lên màu hồng nhạt.

Giọng nói khàn khàn dễ nghe mang theo ý cười và khẳng định của nam thần vang lên: "Đúng thế, thích lắm."

____________________________

Chương 36.