Hạ Đàn vẫn còn có chút tức giận, nhìn chằm chằm Hàn Triệt cả buổi, sau đó mới đi qua, giọng điệu không tốt hỏi: "Có gì không?"
Hàn Triệt nâng mắt lên, chăm chú nhìn cô rất lâu, khóe môi lộ ra ý cười.
Hình như anh có lời muốn nói, nhưng lại cả nửa ngày cũng không mở miệng, chỉ có cười.
Anh vẫn nhìn cô như vậy, tim Hạ Đàn đập loạn nhịp, không biết đến tột cùng là anh muốn nói cái gì. Cô mím môi, "Nếu anh không muốn nói, em đi đây."
Hàn Triệt nhìn vào quầng thâm dưới mắt cô, khẽ cười: "Ngày hôm qua mấy giờ thì đi ngủ?"
Hạ Đàn mím môi, trợn mắt trừng anh.
Còn không biết xấu hổ hỏi cô nữa chứ?
Hàn Triệt bị Hạ Đàn trừng mắt, một chút cũng không hề tức giận.
Nhìn dáng vẻ trợn mắt của cô, thật đáng yêu.
Cuối cùng anh cũng không trêu chọc cô nữa, nhìn cô và cười hỏi: "Buổi tối có đi chơi chỗ nào không?"
Hạ Đàn sửng sốt, "Cái gì?"
Hàn Triệt khẽ nhướng mày, "Buổi tối không muốn ra ngoài chơi sao?"
"À muốn......" Hạ Đàn không biết anh muốn nói cái gì, ngơ ngác rồi lại vô thức nói: "Đương nhiên muốn."
Đêm nay là đêm ba mươi giao thừa mà.
Hàn Triệt khẽ cười, nhàm chán mà ngắm nghía ly trà trong tay, khóe môi mỉm cười và trộm nhìn Hạ Đàn.
Hạ Đàn nhấp nháy môi, giương mắt nhìn xung quanh rồi mới cúi người xuống, nhìn vào mắt Hàn Triệt, nhỏ giọng hỏi: "Anh muốn hẹn em đi chơi sao?"
Ý cười trên khóe môi Hàn Triệt càng sâu, anh gật gật đầu, "Ừm, xin em gái tiểu Hạ cho chút mặt mũi."
Trong lòng Hạ Đàn chợt nhảy dựng lên, cô nhìn chằm chằm Hàn Triệt, kinh ngạc ngay lập tức.
Nhưng mà rất nhanh, cô liền đứng thẳng lên, hai tay đặt ra sau lưng, rất đứng đắn mà nói: "Em gái tiểu Hạ sẽ suy nghĩ một chút vậy."
Hàn Triệt nhìn cô, nén cười nói: "Ừm, em gái tiểu Hạ suy nghĩ xong thì báo tôi biết nhé."
Hạ Đàn chắp tay sau lưng, xoay đầu lại và quay người bước đi.
Trong nháy mắt khi xoay người đi, khóe môi cô cong lên.
Tâm tình Hạ Đàn vô cùng tốt.
Lúc đi vào phòng bếp, mẹ Hạ đang bận rộn trước bếp, thấy sắc mặt con gái tràn đầy tươi cười bước vào, lại hỏi: "Ba con lại cho con bao lì xì to sao?"
Hạ Đàn cười khanh khách, "Vẫn chưa có ạ." Cô đi vào bếp, vui vẻ nói: "Chúc mẹ năm mới vui vẻ."
Cô đặt tờ giấy ghi món ăn khách đã gọi lên kệ bếp, xoay người lại lấy mấy cái chén trong tủ khử trùng ra.
Bốn cậu thanh niên kia muốn bốn cái bánh nướng, bốn chén sữa đậu nành, còn có bốn phần sủi cảo.
Hạ Đàn bưng chén đi kệ đối diện bếp, cầm cái muỗng thật dài và pha sữa đậu nành vào trong ly.
Mẹ Hạ cầm lấy tờ giấy và nhìn thoáng qua, sau đó đặt sủi cảo mới gói vào nồi nước sôi, thuận miệng nói: "Lúc trước không phải con nói bà nội Lưu đã trở về sao, mẹ đã gói thêm sủi cảo cho bà ấy, đặt ở trong tủ lạnh rồi, lát nữa con đưa đi cho bà ấy nhé."
Hạ Đàn dạ một biết, "Đã biết ạ."
Sủi cảo phải nấu một lúc, Hạ Đàn xếp bốn cái bánh nướng ra trước,bốn ly sữa đậu nành đã được pha xong, đặt vào trong khay, rồi mới mang qua cho khách trước.
Sáng sớm của năm mới, tất cả mọi người đều thức dậy rất sớm, chẳng mấy chốc sảnh ăn đã đầy khách, náo nhiệt hơn hẳn.
Hạ Đàn bận trước vội sau đón tiếp khách hàng, Hàn Triệt thấy cô ở trong phòng rồi lại chạy ra ngoài, lên lầu xuống lầu rồi tiếp tục chạy tới chạy lui, anh khẽ cười một cái.
Hôm nay là ngày mừng năm mới, anh phải quay về thôn Tây cùng với bà nội, không thể ở lại chỗ Hạ Đàn lâu được.
Lúc Hạ Đàn chạy ngang qua người anh, liền duỗi tay giữ cô lại.
Hạ Đàn a một tiếng, dừng bước chân lại và quay đầu sang nhìn anh, "Có chuyện gì sao?"
Hàn Triệt nhìn cô, nói: "Tôi đi đây."
Hạ Đàn sửng sốt, "Sao ạ?"
"Trở về cùng với bà nội."
"À, anh chờ chút." Hạ Đàn vội rút tay lại và chạy vào sân sau.
Cô chạy vào phòng bếp, đem sủi cảo mẹ cô đã gói lấy ra, để vào hộp giữ lạnh xách ra.
Hàn Triệt đã không còn ngồi ở đó, cô vô thức nhìn ra xung quanh bên ngoài, thấy Hàn Triệt đang đứng ở bờ sông đối diện.
Cô chạy qua, "Hàn Triệt."
Hàn Triệt đang đứng ở bờ sông hóng gió, nghe thấy giọng nói chợt quay đầu lại.
Hạ Đàn chạy đến trước mặt và đưa cái hộp cho anh, "Đây là cho bà nội Lưu, anh mang về cho bà một ít."
Hàn Triệt cúi đầu nhìn, "Sủi cảo sao?"
Hạ Đàn gật đầu, "Sáng hôm nay mẹ em mới vừa gói, bà nội Lưu thích ăn nhân thịt heo củ với cải trắng lắm."
Hàn Triệt ừ một tiếng, nhìn cô: "Thay tôi cảm ơn dì nhé."
Hạ Đàn lắc đầu "Không có gì ạ." Lại nói tiếp: "Cũng nói giúp em chúc bà nội Lưu năm mới vui vẻ, buổi tối em sẽ đến thăm bà."
Hàn Triệt cười cười khẽ ừm.
Hạ Đàn đem cái hộp đưa cho anh, xoay người muốn chạy đi.
Vừa mới chạy được hai bước, cánh tay bị giữ chặt lại.
Cô quay đầu lại, Hàn Triệt nhìn cô cười nói: "Cứ như vậy đi sao?"
Hạ Đàn chớp mắt vài cái nhìn anh.
Hàn Triệt nới lòng thả cánh tay cô ra, khẽ mỉm cười, "Buổi tối mười giờ, tôi ở bên kia cầu Thiên Sinh chờ em."
Nói xong liền xoay người, đi về hướng xe đang đậu.
Hàn Triệt lên xe, quay đầu xe lại, lái đi.
Hạ Đàn nhìn chằm chằm xe Hàn Triệt rời đi càng lúc càng xa, khóe môi cong lên, cao hứng mà nở nụ cười.
Cô vui vẻ mà chạy về khách sạn, tiếp tục bận rộn không ngừng.
- ----------
Giao thừa đêm 30, trấn nhỏ lên đèn sáng rực rỡ, trên đường người qua người lại, vô cùng náo nhiệt.
Cầu Thiên Sinh ở bên kia đã có đội Lân Sư Rồng biểu diễn.
Hạ Đàn và Hàn Triệt đã hẹn nhau vào mười giờ tối, lúc chín giờ bốn mươi, cô vui vẻ từ trên lầu đi xuống.
Cô lại thay một bộ quần áo mới, mặc một trang phục bằng lông vũ màu hồng nhạt, giày tuyết cũng màu hồng nhạt, lại đeo thêm một túi xách nhỏ màu trắng.
Đầu được quấn lên cao hình củ tỏi, trên cổ quàng một chiếc khăn màu trắng sữa, khăn quàng rất lớn, cô phải vòng hai vòng và xếp bỏ vào cổ áo, vừa ấm áp lại vừa xinh đẹp.
Các khách trọ đều đã đi ra ngoài chơi, khách sạn lại trở nên yên tĩnh.
Lúc Hạ Đàn từ trên lầu đi xuống, đại sảnh thậm chí chẳng có một ai, ngay cả nhân viên cũng đều đã đi ra ngoài chơi cả rồi.
Hạ Đàn vui vẻ từ trong khách sạn chạy ra, Thanh Thanh và Tiểu Trương đang ngồi nói chuyện phiếm ở ngoài cửa, xoay lại thấy Hạ Đàn lại thay quần áo mới, thậm chí còn dốc lòng ăn mặc tỉ mỉ, hai người lập tức cười rộ lên, trêu ghẹo cô, "Ôi, ăn mặc xinh đẹp như thế này, đây là muốn đi đâu hả?"
Hạ Đàn cười tủm tỉm, "Đi hẹn hò đó."
Nói xong, vui vẻ chạy qua bờ sông đối diện.
Khách sạn cách cầu Thiên Sinh không xa, chỉ mất mười phút đi bộ.
Hạ Đàn một đường bước chân nhẹ nhàng, vui sướиɠ mà chạy qua bên kia.
Trên đường kẻ qua người lại, cực kỳ náo nhiệt.
"Hạ Đàn!" Hạ Đàn đang đi ở trên đường, đột nhiên nghe thấy có người gọi cô
Cô quay trở lại, chợt thấy Trần Lợi chạy về phía mình.
Cô nhìn cậu ta, "Sao vậy?"
"Đang tìm cậu nè." Trần Lợi dường như có việc gấp gì đó, thở hổn hển mà chạy lại, nắm lấy giữ chặt cánh tay Hạ Đàn, "Đi thôi."
Hạ Đàn sửng sốt, "Đi chỗ nào cơ?"
"Đi rồi sẽ biết!"
Trần Lợi cũng không nói cái gì, lôi kéo Hạ Đàn chạy đi.
Đầu óc Hạ Đàn phát ngốc, không rõ nội tình liền bị Trần Lợi lôi kéo chạy đi
Vài phút sau, Trần Lợi dẫn Hạ Đàn chạy đến bên cầu Thiên Sinh.
Hạ Đàn sững sờ, "Làm gì vậy?"
Trần Lợi vẫn như cũ không nói gì cả, kéo Hạ Đàn lên cầu, "A Hạo, người cậu đợi đến rồi."
Lên cầu, Hạ Đàn liền ngây ngẩn cả người, cô nhìn thấy một đám nam sinh.
Đầu óc Hạ Đàn ngây ngốc, không hiểu vì sao Lý Hạo bị đẩy lên trước mặt mình, mà đám nam sinh còn lại ồn ào ở bên cạnh.
"Hạ Đàn, anh Hạo có chuyện muốn nói với cậu!"
Các thanh niên luôn tràn đầy tinh lực, thích tụ tập chơi đùa ầm ĩ với nhau.
Lý Hạo là bạn học cao trung với Hạ Đàn, nhưng thật ra, bình thường cô và cậu ta tiếp xúc với nhau không nhiều lắm.
"Anh Hạo, nhanh lên đi, mau nói đi."
Lý Hạo ôm bó hoa trên tay.
Hạ Đàn có chút ngỡ ngàng, nhìn cậu ta.
Dường như Lý Hạo có chút ngượng ngùng, cậu gãi gãi đầu, hơn nửa ngày mới nhìn cô nói: "Hạ Đàn, ờ....thật ra tớ, thích cậu lâu rồi."
Đám thanh niên lại cười rộ lên, "Hạ Đàn, anh Hạo thích cậu lâu lắm rồi! Đồng ý đi!"
Lời tỏ tình này nói ra quá bất ngờ không kịp phòng bị, đầu óc Hạ Đàn đứng hình trong nháy mắt
Cách đám người đó không xa, một tiếng cười nhạo trong trẻo vang lên cùng với tiếng gió truyền tới.
Hạ Đàn sửng sốt, thuận theo thanh âm đó nhìn về hướng đối diện.
Hai cánh tay Hàn Triệt khoanh ở trước ngực, lười nhác mà đứng dựa vào trụ cầu.
Anh nhìn cô, khóe môi gợn lên ý cười nhẹ, giống như là đang xem trò vui.
Hạ Đàn: "......."
Lý Hạo đem bó hoa đưa cho Hạ Đàn, nhìn cô hỏi: "Hạ Đàn, cậu đồng ý làm bạn gái tớ không?"
Hạ Đàn: ".........."
Hạ Đàn vô thức nhìn về hướng Hàn Triệt liếc mắt một cái, anh vẫn còn đứng ở nơi đó, hai cánh tay vẫn còn khoanh trên ngực và dựa vào trụ cầu, khóe môi vẫn có ý cười như cũ, cười như không cười mà nhìn cô.
"Thật xin lỗi, tớ.... Tớ có người mình thích rồi."
"............."
Hạ Đàn cự tuyệt xong liền xoay người bỏ chạy xuống cầu.
Hạ Đàn một đường chạy thẳng về phía trước, cũng không biết là muốn chạy đến chỗ nào.
Cô chạy về phía trước thật xa, lúc đi đến một đầu ngõ, đột nhiên bị người ta kéo cổ áo, cả người đều bị túm vào ngõ nhỏ.
Hạ Đàn bất ngờ không kịp đề phòng đã bị lôi vào trong ngõ nhỏ tối đen, sợ hãi đến mức thét lên chói tai, gần như là phản xạ có điều kiện, quay đầu lại ngay cả nắm đấm cũng sử dụng để đánh vào đối phương.
Nắm đấm lập tức bị nắm lấy, Hàn Triệt nén cười nhìn cô: "Hạ tiểu thư, văn minh một chút."
Hàn Triệt đứng dựa vào vách tường, đang hút thuốc.
Anh nhìn cô, khóe môi gợn lên ý cười.
Hạ Đàn nhìn thấy là Hàn Triệt, trái tim vừa mới treo cuối cùng cũng ổn định lại. Nhịn không được mà trừng mắt với anh, "Anh thật tốt nhỉ, đợi ở ngõ nhỏ tối mịt này làm cái gì hả?"
Hàn Triệt khẽ mỉm cười, cúi đầu gảy gảy tàn thuốc rơi xuống.
Lại ngẩng đầu lên, nhìn Hạ Đàn, khẽ cười nói: "Giá thị trường của Hạ tiểu thư không tệ nha."
Hạ Đàn khẽ hừ, hai bàn tay đặt vào túi áo, giương cằm nói: "Cũng tạm được."
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô, cười nhẹ một cái rồi sau đó không nói thêm gì nữa.
Anh vẫn tiếp tục hút thuốc, cả nửa ngày cũng không nói chuyện.
Hạ Đàn híp híp mắt, chăm chú nhìn anh một hồi lâu.
Bỗng nhiên, cô sát lại gần, gương mặt cách anh rất gần, cô nâng đầu lên, nhìn vào đôi mắt của anh, cười khanh khách hô lên: "Hàn tổng."
Hàn Triệt nhíu mày, nâng mắt nhìn cô, "Sao?"
Ý cười trong mắt Hạ Đàn lộ ra, pha thêm một chút đắc ý, nhỏ giọng hỏi: "Có phải anh ghen rồi không?"
Hàn Triệt chăm chú nhìn cô một lúc, ý cười trong mắt cũng nở ra, "Hạ tiểu thư thật biết chơi giỡn."
Hạ Đàn từ từ lùi về sau một chút, hừ một tiếng: "Đừng giả bộ, em biết hết rồi."
Hàn Triệt nhíu mày, cười: "Em biết cái gì?"
Hạ Đàn nhìn anh, giọng điệu khẳng định nói: "Anh thích em."
Hàn Triệt nhìn cô cười, cũng không trả lời.
Anh nâng tay lên sờ sờ lên đầu cô.
Hạ Đàn ngẩng đầu, nhìn vào ánh mắt của anh, trái tim đột nhiên lỡ một nhịp.
Khóe môi Hàn Triệt nhếch lên, bỗng nhiên ngón trỏ gõ gõ lên trán cô, "Đi thôi."
Hạ Đàn sửng sốt, "Đi chỗ nào?"
Hàn Triệt nói: "Đi dạo thôi."
Anh nói xong liền xoay người đi ra ngoài.
Hạ Đàn đuổi theo anh, "Đi chỗ nào chứ?"
Hàn Triệt: "Đây không phải là địa bàn của em sao, em dẫn đường đi."
Hạ Đàn nói: "Trấn to đến thế cơ mà."
"Vậy tùy tiện mua sắm thôi." Vóc dáng Hàn Triệt cao ráo, chân lại dài, một bước của anh bằng ba bước của Hạ Đàn.
Anh đi lên phía trước được vài bước, quay lại thấy Hạ Đàn vẫn còn chậm rì rì ở phía sau lưng.
Anh dừng lại, "Hạ Đàn."
Hạ Đàn đang cúi thấp đầu suy nghĩ về tình huống hiện tại, nghe thấy giọng nói của Hàn Triệt, ngẩng đầu lên nhìn anh, "Làm sao vậy?"
Hàn Triệt: "Lại đây."
Hạ Đàn a một tiếng, đi qua.
Cô vừa mới bước qua, bỗng nhiên Hàn Triệt đưa tay ra nắm lấy tay cô.
Anh liếc mắt nhìn cô một cái, "Là ốc sên sao? Bò chậm thế."
Ngực Hạ Đàn run lên, ngẩn người mà nhìn anh chằm chằm.
Gió lạnh từ mặt sông thổi đến, cô cảm thấy đôi má mình dường như nóng lên.