Tô Viên suy nghĩ một lúc lâu, nhưng cô không thể hiểu ý nghĩa thực sự của Mục Ngạn.
"Ai ya.." Tô Viên gục mặt lên bàn làm việc, chỉ cảm thấy đoán ý Mục Ngạn còn khó hơn cả thi đại học.
"Em đang rầu rĩ gì thế? Giống như anh Quảng nợ em mấy tháng lương không bằng." Một đồng nghiệp đi tới bên cạnh cô nói.
"Em có một câu hỏi muốn hỏi."
"Được, em hỏi đi." Cô bạn đồng nghiệp thuận thế ngồi xuống, nói: "Có vấn đề gì, cần hỏi ý kiến của chị sao?"
"Chị nói xem, nếu như chị hỏi bạn trai của chị làm một việc, kết quả anh ấy lại quay ngược sang hỏi chị rằng chị có hy vọng anh ấy làm không, sau đó chị bày tỏ hy vọng của mình, nhưng kết quả anh ấy chỉ trả lời là anh ấy biết rồi, vậy thì điều đó có ý nghĩa gì thế?"
Sau khi nghe điều này, cô bạn đồng nghiệp đã hỏi thay vì trả lời: "Này, bạn trai của em có phải có chút nhàm chán hay không?"
"Không phải bạn trai của em, ý em là nếu bạn trai của chị.." Tô Viên đột nhiên đỏ mặt.
"Chị hiểu, chị hiểu." Cô bạn vỗ vai Tô Viên, sau đó nháy mắt nói: "Khi nào thì dẫn anh ta tới đây, để ra mắt mọi người thế."
Sau khi ghẹo Tô Viên thì cô nàng đồng nghiệp nghiêm túc trả lời: "Nhưng em cũng nên cẩn thận hơn với bạn trai của mình. Nếu một người đàn ông trả lời như vậy, điều đó thường có nghĩa là họ chỉ muốn trả lời cho qua chuyện."
"Cho qua chuyện?" Cô giật mình.
Cô bạn nhún nhún vai, "Nói trắng ra là, người đàn ông này rõ ràng là không muốn làm, nhưng anh ta cũng không muốn lập tức phản bác em, cho nên anh ta chỉ trả lời "Anh biết rồi." mà thôi. "
Cô cúi đầu và cắn môi. Mục Ngạn.. thật ra anh không muốn đồng ý với cô, nhưng anh sợ cả hai sẽ khó xử nên mới trả lời như vậy.
Nhìn thấy vẻ thất vọng lộ rõ trên mặt Tô Viên, cô bạn vội vàng an ủi:" Đừng suy nghĩ nhiều, bạn trai của em cũng không phải trực tiếp từ chối. Điều này chứng tỏ anh ấy vẫn muốn giữ nguyên hiện trạng. Em cần phải nổ lực hơn để nắm giữ trái tim bạn trai của em, vì anh ta thích em nên mới chấp nhận hẹn hò với em. "
Cô nở một nụ cười gượng gạo, Mục Ngạn.. không phải vì thích cô mới hẹn hò với cô.
Tô Viên biết cô luôn là chủ động trong mối quan hệ giữa hai người, lần nào cô cũng nhắn tin, gọi điện hẹn gặp anh.
Anh cũng chỉ đang hợp tác với cô mà thôi.
Trong đoạn tình cảm này, cô ngày càng lún sâu nhưng anh vẫn bình thường. Nếu may mắn, có thể anh sẽ yêu cô, nhưng khả năng đó có lẽ là rất khó.
Mà cô cũng không biết, hầu như ngày nào cô cũng gửi tin nhắn, hẹn anh, thật sự có làm anh khó chịu không?
Vì anh chưa bao giờ bày tỏ niềm vui hay sự không hài lòng với những gì cô làm, nên cô không có cách nào biết được.
Khi tan làm, cô vẫn còn ngẩn ngơ nhìn điện thoại, vốn dĩ cô nên gọi điện cho anh để hỏi anh có rảnh không, buổi tối họ có thể gặp nhau không, nhưng bây giờ, cô lại không làm điều gì cả.
" Viên, sao em không về? Hôm nay em định tăng ca sao? "Đồng nghiệp nhìn cô hỏi.
" À không có, em đi về đây. "Cô nói, vội vàng bỏ mọi thứ vào túi xách, đứng dậy rời khỏi studio.
Sau khi lên xe, cô lấy điện thoại ra, nhập một dòng tin nhắn cho Mục Ngạn: Hôm nay em về nhà ăn cơm, anh nhớ nghỉ ngơi thật tốt.
Sau khi nhấn nút gửi, cô thở phào nhẹ nhõm.
Bằng cách này.. anh sẽ không cảm thấy cô là người phiền phức chứ?
Bên kia, Mục Ngạn đang nghe trưởng phòng báo cáo thì âm có tin nhắn đến vang lên, anh cầm điện thoại lên, nhìn tin nhắn mới nhận được liền nheo mắt lại.
Trưởng phòng đứng trước mặt Mục Ngạn không khỏi trầm mặc, chỉ cảm thấy hơi thở toát ra từ người Mục Ngạn dường như lạnh hơn một chút, ngay cả áp suất không khí xung quanh cũng dường như thấp đi vài độ.
Chẳng lẽ là bởi vì tin nhắn vừa rồi? Đột nhiên, anh ta có chút tò mò, tin nhắn này là ai gửi đến, cư nhiên lại khiến chủ tịch thay đổi sắc mặt như thế.
" Tiếp tục. "Mục Ngạn lạnh lùng nói.
" A.. "Trưởng phòng không khỏi cả người run lên, vội vàng tiếp tục báo cáo.
Mục Ngạn bình tĩnh cụp mắt xuống, giống như thường ngày, nhưng khóe môi hơi hơi mím lại, giờ phút này lộ ra một tia không vui.
Mà mấy ngày kế tiếp, Mục Ngạn sắc mặt càng ngày càng lạnh, trong công ty ai cũng đều căng thẳng, sợ mình làm sai chuyện gì.
Chủ tịch họ không la hét, không mắng chửi, mà chỉ lạnh lùng bảo mọi người rời đi.
Mà Mục Ngạn mấy ngày nay đúng là tâm tình không tốt, tâm tình không tốt này nguyên nhân là do Tô Viên. Hai ngày đầu cô ấy còn nhắn tin, nhưng ba ngày trở lại đây, cô ấy thậm chí còn không nhắn tin. Chẳng lẽ cô ấy đã chán rồi sao?
Cho dù cô ấy có chán, không muốn tiếp tục nữa, thì đối với anh mà nói cũng chỉ có vậy, không phải sao? Có gì mà cần phải để ý làm gì.
Chỉ là một người con gái tên Tô Viên thôi, đối với anh anh mà nói, căn bản không là gì.
" Chủ tịch, ngài có muốn từ chối bữa tối với Giám đốc Lý tối nay không? "Thư ký hỏi anh theo thói quen, được biết rằng anh thường sẽ từ chối những bữa tối kiểu này.
Nhưng hôm nay, khi cô hỏi xong, đợi lâu cũng không nghe thấy câu trả lời của anh.
" Chủ tịch? "Thư ký ngẩng đầu, thấy chủ tịch của mình lúc này đang nhìn điện thoại, tựa hồ đang suy nghĩ cái gì.
" Không cần từ chối. "Mục Ngạn nói.
Thư ký sửng sốt, một lúc sau mới trả lời:" Vâng. "
Mục Ngạn cất điện thoại, nhẹ nhàng nhắm mắt lại. Nhưng dù vậy, ngày hôm nay cô ấy vẫn không liên lạc với anh.
* * *
Tô Viên lộ ra vẻ buồn bực, lúc này trước mắt cô là khung cảnh không tệ, nhà hàng này cũng tốt, chỗ ngồi cũng lý tưởng, nhân tiện cũng có thể nhìn ra quang cảnh đường phố.
Nếu không phải vì một người đàn ông xa lạ trước mặt, Tô Viên cảm thấy mình sẽ có tâm trạng thưởng thức tất cả những thứ này.
" Xin chào, tôi nghe dì Trương có nói qua em tên là Tô Viên phải không, anh tên là Lý Phong. "Người đàn ông tự giới thiệu.
" A, xin chào. "Cô đáp.
Tình huống trước mặt cô là một cuộc hẹn xem mắt, ban đầu, lão phật gia nhà cô có yêu cầu cô đi xem mắt vài lần nhưng cô đã từ chối và nói rằng cô không muốn.
Cuối cùng, ai biết được, lão phật gia nhà cô lại nghĩ ra một chiêu trò như vậy, nói rằng cha của cô trúng được một phiếu ăn miễn phí nên cả nhà đến đây ăn cơm, nên lúc cô tan làm vội chạy đến đây thì liền thấy một người đàn ông lạ mặt, cô sắp khóc rồi đây.
Nếu như người trước mặt cô là Mục Ngạn, thì cô sẽ không có suy nghĩ như thế. Kể ra, cô đã không gặp anh năm ngày rồi. Quả nhiên, cho dù cô không liên lạc với anh, anh cũng không chủ động liên lạc với cô.
Lúc này, cô hoàn toàn không để ý rằng phía bên ngoài nhà hàng có một chiếc xe sang trọng đang đi vào. Nếu cô nhìn thấy, cô sẽ nhận ra đó là xe của Mục Ngạn.
Mục Ngạn xuống xe, đã có người tiến lên đón anh," Thật sự không ngờ rằng, hôm nay được gặp mặt Mục tổng đây, thật vinh hạnh, vinh hạnh. "
Mục Ngang thần sắc lãnh đạm," Không dám. "
" Nào, mời vào, hôm nay tôi đặc biệt mang đến vài chai rượu vang đỏ ngon.. "Đối phương đang nói chuyện lại phát hiện Mục Ngạn dừng lại, nhìn qua phía bên kia, sắc mặt anh càng ngày càng khó coi.
" Mục tổng? "Đối phương cảm thấy khó hiểu, tự hỏi đối diện có gì đặc biệt như vậy, mới đáng để chủ tịch tập đoàn Mục thị chú ý như vậy.
Mục Ngạn mím môi, một lúc lâu sau mới xoay người nói:" Thật xin lỗi, Giám đốc Lý, hôm nay tôi có việc phải làm, hôm khác mời anh ăn cơm. "Nói xong, anh liền bước nhanh về phía đối diện.
Giám đốc Lý sững sờ, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống trước mắt.
Tô Viên còn đang nghe Lý Phong đang luyên thuyên nói chuyện phát triển sự nghiệp, trong lòng thầm nghĩ, nên tìm lý do gì để rời khỏi đây.
Ngay khi cô đang suy nghĩ, đột nhiên, Lý Phong ngừng nói và nhìn về phía sau lưng Tô Viên.
" Sao vậy?"Tô Viên nghi ngờ hỏi, đồng thời quay đầu lại, chỉ thấy Mục Ngạn đang đứng ở phía sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.