Chương 25: Vậy Thì Yêu Tôi Đi

Chịu trách nhiệm? Cô sẽ gánh chịu hậu quả? Thật nực cười.

"Cô thật sự muốn chịu trách nhiệm sao?" Anh lạnh lùng nói, liếc nhìn bàn tay đang run rẩy của cô, nhưng cho dù run rẩy, tay cô vẫn nắm chặt tay anh, giống như cho dù có chuyện gì xảy ra, cũng sẽ không buông tay.

Người phụ nữ này có thể kiên trì như vậy chỉ vì vết thương trên tay của anh? Từ trước đến giờ, anh vẫn nghĩ cô thật bình thường, như một cái bóng bên cạnh Xán Xán, nhưng cho đến tận bây giờ, anh mới nhận ra rằng sự bướng bỉnh và cố chấp của cô nằm ngoài sức tưởng tượng của anh.

Nếu là chuyện khác, liệu cô ấy có khăng khăng như vậy không?

Xán Xán đã từng nói, "Tôi hy vọng anh có thể yêu người khác."

Cha anh nói: "Nếu con không phải là con của bà ấy thì ta sẽ không bao giờ yêu con".

Vậy hà tất gì phải sinh anh ra, rồi để anh sống trong cô độc.

Liệu có ai đó yêu anh không vì vẻ bên ngoài của anh, không vì gia cảnh của anh, chỉ đơn giản yêu con người anh?

"Nếu cô thật sự muốn chịu trách nhiệm như vậy, vậy thì.. yêu tôi đi." Giọng nói lạnh lùng, ánh mắt không chút tình cảm nhìn chằm chằm vào cô, "Nếu như cô có thể yêu tôi, thì tôi sẽ bỏ qua cho cô."

Tô Viên ngơ ngác nhìn anh, đôi mắt đen như xuyên qua màn mưa, giống như những hạt thủy tinh lạnh lùng, trong veo nhưng cũng vô cùng tàn nhẫn.

Cô rất rõ ràng, anh thật ra không có tình cảm với cô, người anh yêu vẫn luôn là Xán Xán, nhưng bây giờ, anh lại nói với cô rằng anh muốn cô yêu anh?

"Anh muốn em.. yêu anh?"

"Đúng."

Cô chỉ cảm thấy cổ họng khô khốc, có phải anh mất máu quá nhiều nên nhầm cô với Xán Xán? "Anh.. biết em là ai không?" cô hỏi.

"Ha ha.. ha ha.." Anh đột nhiên cười lên, nhưng trong mắt lại không có ý cười, "Tô Viên, cô nghĩ rằng tôi sẽ nhầm cô với ai?"

Cô cắn môi, cảm giác như bị anh nhìn thấu, nhưng khi anh gọi tên cô, ít nhất lúc này anh còn tỉnh táo, không nhầm cô với người khác.

"Tại sao anh muốn em yêu anh?" Cô không hiểu, xung quanh anh nhất định có rất nhiều người phụ nữ hâm mộ anh, anh không cần thiết phải để một người anh không hề yêu yêu mình.



"Không có lý do gì." Anh dùng sức một chút, hất tay cô ra.

"Chờ đã!" Cô nắm chặt tay anh hơn, "Nếu em yêu anh, thì anh có thể cùng em đi bệnh viện kiểm tra vết thương trên tay không?"

Trong mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, tựa hồ không ngờ cô lại nói như vậy.

"Cô có biết tôi đang nói gì không?" anh hỏi.

"Em biết."

Cô chỉ cảm thấy rằng nếu lúc này cô không trả lời, có lẽ cô sẽ hối hận.

Cô trả lời không do dự, anh sững sờ nhìn cô, người phụ nữ này lại nói rằng cô sẽ yêu anh, cô sẽ yêu một người không yêu cô sao?

* * *

Cả người ướt sũng, dù có che ô, cũng không khác gì gà mắc mưa.

Cô đưa anh đến một bệnh viện gần đó, vì tay anh đang bị thương nên cô đã lái xe đưa anh đến đó.

Mà anh cũng không phản đối, nói đúng hơn là khi cô nói sẽ yêu anh, anh tựa hồ không có phản ứng gì, một lời cũng không nói, cứ mặc cho cô dẫn đi.

Cuối cùng cũng đến bệnh viện, không cần soi gương cũng biết hiện tại anh và cô thảm như thế nào.

Buổi tối không có nhiều bệnh nhân, bác sĩ nhanh chóng xử lý vết thương cho Mục Ngạn, cô ở bên cạnh, lúc này cô mới nhìn rõ tình trạng vết thương trên lòng bàn tay của anh, đôi mắt của cô mở to, gần như không thể tin được.

Sau khi rời khỏi buổi tiệc, những mảnh thủy tinh này vẫn còn trên vết thương của anh? Cô nghĩ chắc hẳn đau lắm, nhưng tại sao anh lại không có biểu hiện gì?

"Cũng may hai người đến sớm, nếu như đến muộn, thì những mảnh thủy tinh này sẽ không dễ dàng lấy ra được đâu, nếu như để vết thương nặng hơn, có khi bàn tay này bị phế đi luôn. Thuốc chống viêm uống hai lần một ngày, mỗi lần hai viên, thuốc bôi cũng nên thay một lần một ngày, trong thời gian này tốt nhất tránh để vết thương chạm nước."

Bác sĩ nói xong nhìn Mục Ngạn, thấy anh không có phản ứng gì, liền quay đầu nhìn Tô Viên: "Rõ chưa?"

Tô Viên sửng sốt, sau đó vội vàng gật đầu nói: "Rõ rồi ạ."



Sau khi lấy thuốc, cô lại lái xe đưa anh về "Buổi tối anh ở đâu? Có thể cho em biết địa chỉ không."

"Đi đâu cũng được, cho dù em ném tôi ra ngoài đường cũng không sao." Anh thản nhiên nói, giữa hai lông mày mang theo một tia chán nản nhàn nhạt, tựa hồ đã chán ngán thế giới này.

Nghĩ rồi nghĩ, cô lái xe đến khách sạn lúc trước anh từng đưa cô tới.

Khi xe đến khách sạn, người quản lý khách sạn nhìn thấy cô, anh ta không còn ngạc nhiên như lần đầu tiên nữa.

Sau khi vào phòng, cô nhìn thấy anh bước vào phòng tắm.

Cô sửng sốt, liền ngăn anh lại, nói: "Anh đi tắm sao?"

"Nếu không thì em nghĩ như thế nào?" Anh hỏi ngược lại, đẩy tay cô ra, đi về phía phòng tắm.

Nhưng vấn đề là, hiện tại tay anh không thể chạm vào nước!

Cô đứng trước mặt anh, "Vài ngày tới anh tạm thời không thể tắm, hoặc nếu muốn tắm anh có thể nhờ người giúp đỡ, bác sĩ đã căn dặn anh không nên để tay chạm nước."

"Vết thương của tôi như thế nào không liên quan tới em." Anh thản nhiên nói.

Tim đau nhói.

Nhìn thấy anh bước vào phòng tắm, đóng cửa lại, cô vẫn đứng ngây ra đó.

Đúng vậy, hôm nay cô đã làm hết sức rồi, nếu anh không tuân theo chỉ định của bác sĩ, vết thương sẽ nặng hơn, đều là chuyện của anh, thật sự không liên quan gì đến cô.

Nhưng mà.

Tô Viên đột nhiên nghiến răng, lao đến cửa phòng tắm, cánh cửa mở ra.

Bên trong phòng tắm, anh lúc này đã cởi hết áo trên người, thân trên trần trụi, hai tay đã cởi bỏ thắt lưng, chuẩn bị cởϊ qυầи tây. Anh khẽ nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tô Viên.

Trước mặt cô là hình ảnh bán thân của anh, nhưng mà, làm cho cô kinh ngạc hơn chính là, trên người anh có rất nhiều vết sẹo nhỏ, tuy rằng những vết sẹo này đã lành, nhưng vẫn còn mờ nhạt có thể nhìn thấy, một người như anh tại sao lại có những vết thương này?