Chương 1: Gặp Lại

Tô viên được mời làm phù dâu cho người bạn thân của mình Quan Xán Xán, đây có thể nói là lần đầu tiên trong đời cô có thể gặp được nhiều nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy như thế, nếu như lúc trước cô sẽ vô cùng hưng phấn nhưng mà hiện tại, cô không biết tại sao trong lòng luôn có một nỗi bất an, trong đầu luôn suy nghĩ Mục Ngạn hiện đang làm gì.

Cô chỉ hy vọng, Mục Ngạn thật sự có thể suy nghĩ thoáng hơn, không nên suy nghĩ lẩn quẩn trong vòng bế tắc, bởi vì cô biết người Mục Ngạn yêu thầm hôm nay lại đi kết hôn với người khác.

Khi hôn lễ kết thúc, Xán Xán quay sang nói với Tô Viên: "Viên Viên, cậu chờ một lát, để mình gọi tài xế đưa cậu về."

"Không cần đâu, mình đi chung xe với anh Quảng là được." Tô Viên cười nói với Xán Xán, hôm nay anh Quảng đi xe công ty đến nên mọi người trong studio hầu như đều đi cùng xe với anh ấy.

"Vậy thì cậu nhớ chú ý an toàn nhé."

"Ừ, cậu nhất định phải hạnh phúc nhé." Tô Viên mỉm cười gửi lời chúc phúc đến người bạn của mình.

"Cảm ơn cậu nhé." Cô nghĩ, cô và Ngự nhất định sẽ vô cùng hạnh phúc.

Bên ngoài khách sạn, có rất nhiều phóng viên, khi các nhân vật có tiếng tăm xuất hiện, họ bị vây bởi vô số phóng viên tạp chí. Cũng may rằng văn phòng làm việc của Tô Viên đều là những người bình thường nên họ rời đi mà không có bất cứ cản trở gì.

Tô Viên ngồi cạnh cửa sổ, khi xe chạy đến một nửa đoạn đường, Tô Viên bất chợt gọi lớn: "Anh Quảng, anh có thể cho xe dừng được không, em muốn xuống xe."

"Viên Viên, hình như vẫn chưa đến nhà em phải không?"

"Em nhớ ra mình hình như còn có việc cần làm, một lát nữa em sẽ tự đón xe về."

Anh Quảng cho xe đừng bên đường, nhưng anh ấy vẫn không yên tâm.

"Nhưng mà lúc nãy em có uống chút rượu, bây giờ muộn rồi, em lại là con gái, một mình."

Tô Viên vừa nói vừa đẩy cửa xe bước xuống: "Anh yên tâm đi, em không có say, rất tỉnh táo nữa là, sau khi em về tới nhà, em sẽ nhắn tin cho anh yên tâm."

Cô đã nói như thế rồi thì anh cũng không nói gì thêm, sau đó lái xe đưa những người khác về.

Tô Viên lúc này nhìn thấy bóng dáng Mục Ngạn đang ở phía bên kia đường, lúc này đây, lưng anh đối diện với cô, đối diện với anh là con sông, ánh đèn đường chiếu lên người anh càng làm cho bóng của anh kéo dài hơn trên mặt đất, vô cùng cô độc.

Chính là nơi đây, ban đầu Tô Viên có xem qua báo chí, mới biết được rằng nơi đây Tư Kiến Ngự từng nhảy xuống, sau đó là Xán Xán không chút do dự mà nhảy xuống cứu. Mà hôm nay là ngày cưới của Xán Xán và Tư Kiến Ngự, Mục Ngạn tại sao lại ở đây? Là do ngẫu nhiên, hay là..

Tô Viên bước thật chậm đi về phía anh, do anh đang đứng quay lưng lại với cô nên anh không biết cô đang đi đến, cho đến khi cô bước đến bên cạnh anh, mới phát hiện anh đang nhìn hai chiếc khuyên tai ngọc phỉ thúy.



Tô Viên bỗng giật mình, chiếc khuyên tai này Mục Ngạn luôn đeo trên tai, nhưng hiện tại anh đã gỡ nó xuống.

Cô quay sang hỏi: "Anh tại sao lại gỡ nó xuống rồi."

Lúc này, anh mới phát hiện sự tồn tại của cô.

"Em tại sao lại đến đây." Anh không trả lời ngược lại hỏi cô.

"Em chuẩn bị về, đi ngang qua, nhìn thấy anh nên em qua đây."

"Vậy sao?" Anh cụp mắt nhìn xuống.

"Hôm nay cô ấy có đẹp không?" Câu nói của anh không đầu không đuôi, nhưng Tô Viên biết rõ "cô ấy" là nói ai.

"Vâng, rất đẹp."

"Cô ấy cười có nhiều không?" Giọng của anh rất nhẹ, như hòa vào trong gió.

"Cô ấy cười rất nhiều, rất xinh, và rất hạnh phúc." Tô Viên một lần nữa trả lời anh.

Cô biết, câu trả lời của cô đối với anh tàn nhẫn bao nhiêu, nhưng giống như Xán Xán từng nói, có lúc nên tàn nhẫn một chút thì sẽ không ôm ấp nhiều hy vọng.

Số mệnh đã định sẵn Xán Xán không thuộc về Mục Ngạn.

Tình cảm có lúc luôn là bất đắc dĩ, nó cần phải xuất phát từ hai bên, nếu như chỉ có một bên yêu say đắm, thì cho dù có cố gắng như thế nào đi nữa cũng không thể trở thành một chuyện tình đẹp được.

Người mà Xán Xán yêu từ đầu đến cuối không phải là Mục Ngạn mà là Tư Kiến Ngự. Mà cô và Xán Xán lại giống nhau, đều hy vọng Mục Ngạn có thể chấp nhận hiện thực để có thể bắt đầu một cuộc tình mới.

"Mục Ngạn, anh đừng đứng ở đây nữa, người ta chẳng phải có câu con người luôn cần phải nhìn về phía trước sao." Tô Viên phấn chấn lại tinh thần an ủi anh.

"Em cảm thấy đây là nơi nào?" Anh đột nhiên hỏi.

".. Bờ sông" đây không phải là nơi lúc trước Tư Kiến Ngự đã từng nhảy xuống sao.



"Ở nơi đây, năm năm trước, là nơi mà tôi từng có hy vọng lại một lần nữa." Giọng nói của anh mang một chút trầm lắng, năm năm trước, khi anh đến đây tìm Xán Xán, anh nhìn thấy Xán Xán khóc một cách thương tâm, lúc đó anh biết rằng, Tư Kiến Ngự nhất định đã làm chuyện gì đó khiến cho Xán Xán đau lòng như thế, lúc đó anh nói với Xán Xán, nếu như cô ấy muốn rời khỏi thì anh sẽ giúp cô. Vào thời điểm đó, niềm hy vọng trong anh dần dần chớm nở, ngày hôm sau, anh nhận được tin nhắn của cô ấy, chỉ vỏn vẹn vài từ "Giúp em rời khỏi đây", anh cảm thấy vui mừng dường như phát điên, niềm hy vọng trong anh càng ngày càng lớn dần.

Nhưng trong khoảng thời gian năm năm ấy, anh không có cách nào làm cho Xán Xán yêu anh, nhưng đối với anh mà nói, trong năm năm qua là khoảng thời gian vui vẻ nhất của anh.

"Hóa ra, nơi mà khiến tôi tuyệt vọng cũng lại là nơi này." Anh nói khẽ, giống như đang nói với Tô Viên, càng giống như đang nói với chính bản thân mình.

Khi anh xem hình ảnh và những đoạn video Xán Xán cứu Tư Kiến Ngự, lúc cô ra sức hô hấp cấp cứu cho anh ta, gương mặt không giấu được nỗi sợ hãi và lo lắng, lúc đó anh biết rằng anh đã thua rồi.

Cuối cùng, người Xán Xán yêu, không phải là anh, anh biết điều đó, nhưng không cách nào buông bỏ được.

Hôn lễ của Xán Xán, anh cầm thiệp mời đứng trước cổng khách sạn, tưởng tượng ra vô số hình ảnh cô làm cô dâu sẽ xinh đẹp như thế nào, nhưng đến cuối anh cũng không bước vào.

Anh sợ bản thân mình nhìn thấy, sẽ không thể nào kìm nén được mà chạy lên cướp cô về. Anh một đời cô độc, mãi mãi cũng không có được tình yêu, chẳng lẽ đây là số mệnh của anh sao? Cho dù dùng ngọc phỉ thúy để trấn áp cũng không có tác dụng nào sao?

Mục Ngạn đem chiếc khuyên tai ngọc phí thúy trong tay định ném đi.

Tô Viên bị dọa đến hoảng hốt, cô theo bản năng mà kéo lấy tay anh, ngăn anh lại.

"Anh làm gì thế, tại sao lại vứt nó đi chứ? Anh không phải lúc nào cũng đeo nó sao?" Cô nhớ rằng từ lúc học đại học, cô đã thấy Mục Ngạn đeo nó.

"Đồ vật không có hữu dụng giữ lại làm gì?" Anh nhếch môi, đôi đồng tử đen nhánh trong đêm tối mang theo nét đau buồn.

Tô Viên bị vẻ đau buồn trong đôi mắt của anh làm cho hoảng loạn, người đàn ông này phải yêu Xán Xán bao nhiêu mới có thể lộ ra vẻ thương tâm như thế.

Cô vẫn còn nhớ năm đó, khi còn là sinh viên đại học, anh giống như một chàng hoàng tử lạnh lùng, đối với những nữ sinh bên cạnh đều không quan tâm đến, lúc đó mọi người đều cho rằng người như anh có lẽ mãi mãi cũng sẽ không yêu ai.

Bây giờ nhớ lại, cũng có thể anh sau này sẽ không thể yêu ai nữa, như thế có lẽ sẽ tốt hơn không? Vì như thế ít nhiều gì trong mắt anh cũng sẽ không còn lộ ra vẻ đau thương nữa.

"Nhưng mà chiếc khuyên tai này đẹp như vậy, ném nó đi, không cảm thấy tiếc sao?"

"Nếu như em cảm thấy tiếc, vậy thì em giữ lấy đi." Anh tùy tiện đem chiếc khuyên tai đặt vào lòng bàn tay cô. Tô viên mắt trợn tròn, chỉ nhìn đôi khuyên tai ngọc phí thúy sáng lấp lánh, từ từ nắm chặt chúng trong lòng bàn tay. Đôi khuyên tai anh đeo nhiều năm như thế bây giờ lại đem nó tặng cho cô, nếu như là lúc còn đi học, chuyện này lỡ bị những nữ sinh thầm mến anh biết được, có khi nào cô bị họ đem ra hành hình không.

"Có thật là cho em không?"

"Em cũng có thể ném nó đi." Anh lại cho cô thêm một sự lựa chọn, nhưng cô quyết định sẽ giúp anh giữ đôi khuyên tai này thật tốt.