Chương 43: Quá khứ

Trì Nghĩa Thành tự hỏi có phải vừa rồi anh đã làm sai điều gì với cô không.

Anh đẩy cửa ra bước vào, nhưng bị cảnh tượng trước mắt mình làm cho sửng sốt.

Khương Dao ngồi co ro trong góc phòng, váy lụa tung xõa xuống dưới vai, hai núʍ ѵú hồng hồng run rẩy, thân thể mềm mại dựa vào tường, một tay chống trên sàn, một tay giấu trong váy.

Cô đang tự thủ da^ʍ.

Cổ họng Trì Nghĩa Thành khô khốc, anh đi tới ngồi xổm xuống, Khương Dao tựa hồ đang nhìn anh, nhưng ánh mắt lại buông lỏng đi.

“Dao Dao, vừa rồi anh không nên rời đi.”

Trì Nghĩa Thành cảm thấy cô có ham muốn tìиɧ ɖu͙© mãnh liệt cũng không có gì lạ, anh cho rằng cô đang thủ da^ʍ vì tâm trạng không tốt và cáu kỉnh.

Anh tự hỏi tại sao cô lại có tâm trạng tồi tệ.

Ngay khi Trì Nghĩa Thành đưa tay ra để xoa bóp giúp cô, tiếng rêи ɾỉ của cô đột nhiên lớn hơn, sau đó đột ngột dừng lại.

Cô đã đạt cực khoái.

Trì Nghĩa Thành trong mắt hiện lên một tia buồn bã mà chính mình cũng không nhận ra, ôm lấy Khương Dao mảnh khảnh, đem cô đặt ở trên giường.

Cô nhắm mắt lại, áp sát vào anh thật chặt, tay chân có chút lạnh.

Nửa đêm, Trì Nghĩa Thành đang ngủ bị động tác cẩn thận của Khương Dao đánh thức.

"Em sao vậy? Dao Dao."

Một giọng nói nhỏ xíu vang lên trong bóng tối, "Đói quá..."

Trì Nghĩa Thành nhàn nhạt nói: "Ngủ đi, anh nấu mì cho em ăn." "Không...Em cùng anh đi."

Khương Dao giật giật vạt áo anh.

"Tốt."

Trong căn bếp nhỏ, Trì Nghĩa Thành đang đứng trông có vẻ căng thẳng, Khương Dao ôm anh từ phía sau, cô vẫn im lặng và di chuyển đến bất cứ nơi nào anh đi.

Một lúc sau, mùi thơm của trứng và mùi hành lan tỏa, Trì Nghĩa Thành lần này như bừng tỉnh, chủ động để Khương Dao ngồi lên người mình, vòng qua eo thon của cô.

Sau khi ăn một chút, Khương Dao đặt đũa xuống:

"Em no rồi, cảm ơn anh."

Thật ra cô vẫn rất khách sáo, Trì Nghĩa Thành vuốt mái tóc của cô ra sau tai: "Hẳn là như vậy, tiếp tục đi ngủ?"

Khương Dao chủ động xin lỗi:

"Thực xin lỗi, vừa rồi em đã giận dữ với anh."

"Không sao."

"Lúc em vẽ không đẹp tâm trạng sẽ không tốt, thỉnh thoảng em không thể khống chế được tâm trạng của mình, chỉ có thể hứa với anh sẽ kiềm chế hơn, nếu anh không chấp nhận được, chúng ta có thể chia tay."

Trái tim Trì Nghĩa Thành như đông cứng lại, anh bình tĩnh trả lời, ngón tay có chút run rẩy:

"Không sao đâu, anh hiểu mà."