Chương 4.2: Trần Tích Hồi

“Cậu đẹp.”

Chương Triều Vụ hừ một tiếng, quay đầu không để ý hắn nữa.

Trần Tích Hồi không thấy Chương Triều Vụ ở phía trước nên chỉ tính chào một cái rồi đi, không nghĩ tới lại thấy cô, cuối cùng vẫn lên xe Tần Tiếu.

Cậu ta rất rõ ràng vị trí bên cạnh Tần Tiếu đại diện cho mối quan hệ gì.

Trần Tích Hồi không cự tuyệt, mở cửa xe ngồi xuống ghế phụ.

“Tần Tiếu, đã lâu không gặp.”

“Ai kêu cậu con mẹ nó óc có bệnh muốn chuyển trường, nếu không phải chú Phong nhìn thấy cậu, tôi đã không buồn nói chuyện với cậu rồi.”

Trần Tích Hồi không để bụng, vẫn tươi cười như cũ: “Vừa vặn hôm nay chú Lý có việc không tới được, vậy làm phiền chú Phùng.”

Chú Phùng là tài xế xe, Trần Tích Hồi luôn luôn lễ phép, ông chủ cùng ông đều rất thích cậu thiếu niên này.

“Không có việc gì không có việc gì, tiểu thiếu gia khách khí rồi.”

Tần Tiếu trợn trắng mắt: “Làm bộ đứng đắn.”

Trần Tích Hồi hàn huyên với chú Phùng vài câu, nâng mắt lên, dư quang liếc về Chương Triều Vụ.

“Bạn học này chính là…Triều Vụ?”

Tần Tiếu cùng Trần Tích Hồi đồng thời quay qua nhìn cô, Chương Triều Vụ xoay đầu, nỗ lực bảo trì bình thản, cười cười: “Hóa ra bọn họ nói tới cậu.”

“Hai người…Quen nhau?”

“Ừ, nhà cô ấy ngay bên cạnh nhà tôi. Đúng không, Triều Vụ?”

Cô ừ một tiếng.

Tần Tiếu nghiêng người nhìn cô chằm chằm, Chương Triều Vụ nhéo nhéo tay, từ góc độ này hắn có thể nhìn thấy cô đang muốn nói gì đó, nhưng hắn không hiểu.

“Vậy hai người đúng là rất có duyên.”

“Đúng vậy, tôi nhớ không lầm lúc ấy căn biệt thự đó chủ nhân cũ vừa dọn đi, không đến một tháng Triều Vụ đã tới ở, đúng không?”

Chương Triều Vụ cười cười, biểu tình có chút cứng đờ.

Nói như vậy chủ sở hữu căn biệt thự không phú cũng quý, sẽ không dễ dàng mua bán, cũng không dễ dàng có người thích hợp tới mua. Cho dù có mua bán cũng sẽ tốn một khoảng thời gian tu sửa dài, cho nên trong một thời gian ngắn đã đổi chủ đúng là tình huống tương đối đặc thù.

Vừa lúc đi ngang qua tiệm thuốc, Chương Triều Vụ yêu cầu dừng xe.

“Tôi muốn mua chút đồ, chút nữa sẽ tự gọi xe về. Không phiền hai người nữa.”

Tần Tiếu nhìn thoáng ra bên ngoài, đúng là có tiệm thuốc: “Không thể để ngày mai mua sao?”

Nếu không phải đã đáp ứng ở bên ngoài sẽ không động tay động chân, thiếu chút nữa hắn đã muốn ôm cô vào trong ngực.

Chương Triều Vụ hiểu, nói nhỏ bên tai hắn: “Thuốc tránh thai, hôm nay phải uống.”

Đột nhiên Tần Tiếu có chút đắc ý, trong đầu lại tưởng tượng ra một màn da^ʍ mỹ: “Được rồi, cậu mua xong tôi sẽ đưa cậu về.”

Chương Triều Vụ lập tức cự tuyệt: “Đừng, có rất nhiều bạn học cũng ở trong khu Thanh Nguyệt, tôi không muốn để bọn họ phát hiện ngồi trong xe cậu đâu.”

Tần Tiếu nghĩ lại, hình như đúng là có rất nhiều người ở đó. Khó có khi tâm tình tốt như vậy, hắn không nói thêm gì liền đồng ý.

Nhìn hai người thì thầm to nhỏ, Trần Tích Hồi đỡ mắt kính, ý cười vẫn treo ở khóe miệng, chỉ là ánh mắt đột nhiên trở nên thâm thúy.

“Vậy tớ cũng xuống xe, tớ cùng Triều Vụ cùng nhau trở về. Không phiền toái chú Phùng nữa, được không?” Những lời này là hỏi cô. Mà hai người tách ra người vui vẻ nhất cũng là cô.

Trần Tích Hồi cùng Chương Triều Vụ tới tiệm thuốc, khi một chân bước vào cửa hàng, cô xoay người bảo cậu ta chờ bên ngoài.

Cậu ta mỉm cười đồng ý.

Chương Triều Vụ tìm một hộp thuốc tránh thai khẩn cấp, thuốc cảm mạo linh tinh giấu trong người, lúc tính tiền mới phát hiện không có điện thoại, cũng may có Trần Tích Hồi đi tới trả tiền giúp.

Nhân viên bán thuốc nói nhỏ thuốc tránh thai khẩn cấp để lại thương tổn rất lớn, bảo cô lần sau để bạn nam nhớ dùng biện pháp bảo vệ. Cô mỉm cười nói cảm ơn.

Trong tiệm không sử dụng túi trong suốt nên không thể thấy cô đã mua gì. Lấy thuốc xong, giây tiếp theo, Trần Tích Hồi nói mình cũng muốn mua chút đồ, cô gật gật đầu, đứng ở cửa chờ.

Thời điểm tính tiền, Trần Tích Hồi thấy hóa đơn của cô vẫn còn ở đây liền bảo nhân viên đưa cho mình.

Nhân viên bán thuốc cũng biết hai người quen biết nhau thì không để ý lắm, còn cho rằng cậu là bạn trai của cô, lại không nhịn được nói: “Người trẻ tuổi, cậu là bạn trai thì đừng quên dùng cái đó lúc làm.”

Trần Tích Hồi ngước mắt, ý cười treo trên mặt.