Chương 15: Anh thích em

Chương Triều Vụ cứ thể đi qua đám đông vào phòng học, không buồn để ý đến ồn ào sau lưng.

Có nữ sinh đi tới an ủi người kia, nói Chương Triều Vụ luôn như vậy, trách không được không ai dám làm bạn với cô, mà sau khi nữ sinh kia nghe cô nói thì sững sờ tại chỗ, cái gì cũng không nói.

Sau khi xem một màn trình diễn xong, mọi người giải tán.

Tin tức về ban mười rất nhanh truyền tới ban sáu, và tin tức về trận đánh giữa Tần Tiếu cùng Giang Ngôn cũng truyền tới ban mười.

Chương Triều Vụ vốn dĩ muốn đi hỏi Giang Ngôn về Hà Hiến, xem cái dạng này, thôi thì đừng đi, miễn lại gây khó xử cho mình.

Nhưng tin nhắn gửi tới toàn bộ đều là Tần Tiếu chất vấn, cô đã biết mình tránh không được. Quả nhiên vừa tới giờ nghỉ trưa, một nam sinh cầm theo bình giữ nhiệt ở bên ngoài gọi cô.

Khi cô đi tới, người nọ đầu tiên đánh giá cô một chút, sau đó đưa bình giữ nhiệt cho cô: “Cầm cái này đi phòng y tế tìm Tần Tiếu.”

Giọng điệu ra lệnh rất tự nhiên.

Chương Triều Vụ cái gì cũng không nói liền tiếp được, điều này nằm ngoài dự kiến của cậu ta.

Ngay khi tới phòng y tế, cô đã nhìn thấy Tần Tiếu cùng Giang Ngôn ở bên trong. Tấn Tiếu không kiên nhẫn cầm điện thoại, mà Giang Ngôn lại thoải mái tự nhiên trò chuyện với giáo y.

Giang Ngôn thấy cô bước vào, cười cười, giáo y nhìn theo, hỏi là bạn cậu sao.

Giang Ngôn gật gật đầu.

Sau khi giáo y rời đi, trong phòng chỉ còn lại ba người họ. Lúc này Tần Tiếu mới chú ý cô tới, lại không nghĩ Chương Triều Vụ chỉ đặt bình giữ nhiệt lên chiếc bàn gần mép giường hắn, sau đó ngồi xuống trước giường bệnh của Giang Ngôn.

Hắn tức giận trực tiếp từ trên giường nhảy dựng lên, cũng mặc kệ vết thương trên người, lớn tiếng chất vấn: “Chương Triều Vụ, con mẹ nó cậu có ý gì?”

“Tần Tiếu, cậu mới có ý gì?” Cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, biểu tình vẫn lạnh nhạt như cũ, “Tôi đã nói chúng ta phải duy trì khoảng cách trong trường rồi đi? Hôm nay chính cậu phá vỡ ướt định, về sau chúng ta không còn là bạn giường của nhau nữa.”

Cô không e dè nhắc tới bạn giường trước mặt Giang Ngôn, thực hiển nhiên hắn cũng không để ý.

“Chương Triều Vụ, hiện tại thấy tôi khách khí với cậu cậu liền lên mặt phải không? Cậu có tin tôi lập tức lột sạch quần áo trên người cậu rồi thao cậu trước mặt cậu ta không?”

“Tần Tiếu, cậu không nghe thấy sao? Hai người đã không còn quan hệ.” Giang Ngôn cười nhợt nhạt.

“Cút ngay, mày là cái thứ gì, mày với đám người yêu cũ kia xong chưa? Mày nghĩ tao không biết chuyện tào lao của mày à?”

Vừa rồi hắn đã hỏi thăm rõ ràng mọi chuyện của Giang Ngôn, hắn biết đối phương làm ra rất nhiều việc ái muội cùng nữ sinh trong trường, còn khiến vài người bị trầm cảm, một người hậm hực tới mức phải thôi học. Loại người giống Giang Ngôn, hắn không tin Chương Triều Vụ thật sự thích.

Nhưng Chương Triều Vụ vẫn vô cùng bình tĩnh, thoạt nhìn như đã sớm biết.

Trên thực tế, cô đã sớm nghĩ ra cách ứng phó với Tần Tiếu. Nếu quan hệ của hắn cùng Trần Tích Hồi không đơn giản, vậy ra tay từ chỗ đó là được.

“Tần Tiếu, hôm nay tôi liền ở chỗ này nói rõ ràng. Người tôi thích là Trần Tích Hồi, vĩnh viễn sẽ không thích loại người như cậu, trước đây còn có ước định, chúng ta có thể làm bạn giường, nhưng hiện tại không còn nữa. Còn Giang Ngôn…”

Cô nhìn hắn một cái, Giang Ngôn hiểu ý, trong nháy mắt đặt một nụ hôn lên môi hắn.

Vốn dĩ chỉ định lướt qua rồi dừng lại, lại không nghĩ bị Giang Ngôn dùng tay đè lại, đầu lưỡi cạy môi cô ra rồi thâm nhập vào trong.

Hắn chậm rãi chiếm lấy quyền chủ động, câu lấy chiếc lưỡi đinh hương cùng hắn dây dưa, không ngừng đòi lấy mật ngọt, cuối cùng suýt chút nữa khiến cô không thở nổi.

Hai người tách ra lưu lại sợi chỉ bạc, Giang Ngôn cười, Tần Tiếu cũng cười, cảm thấy mình rất buồn cười.

Chương Triều Vụ nghiêng đầu, đối diện với ánh mắt thâm tình của hắn.

“Làm cùng ai là việc của tôi, cậu quản không được.”

Khóe miệng Tần Tiếu giật giật, thậm chí còn vỗ vỗ tay: “Được lắm, Chương Triều Vụ, cậu cho rằng Trần Tích Hồi sẽ thích loại kỹ nữ bị thao nát như cậu sao? Giang Ngôn, tôi nói cho cậu biết, cô ấy bị tôi thao đủ rồi, là tôi nhường cho cậu.”

Chương Triều Vụ đứng dậy sửa sang đồng phục, cười cười: “Trần Tích Hồi lại thích loại kỹ nữ như tôi đấy.”

Tan học, quả nhiên Trần Tích Hồi tới tận trường tìm cô, hỏi muốn đi chỗ nào.

Cô đỡ cằm nghĩ nghĩ: “Vậy chung cư đi.”

Về phần chung cư nào, hai người đã âm thầm hiểu rõ.

“Hôm nay Tần Tiếu gọi điện cho anh.”

“Ừ, em biết.”

“Cậu ấy nói em thích anh.”

“...Ừ.”

Đương nhiên cô biết hắn sẽ nói thế nào với Trần Tích Hồi.

“Cho nên hôm nay anh sẽ không trở về biệt thự.”

Chương Triều Vụ sửng sốt, nháy mắt cơ thể Trần Tích Hồi đã bao phủ lấy mình. Anh đưa tay ép cô vào trong góc, vừa nhấc đầu lên đã thấy đôi mắt u ám của anh.

“Anh thích em.”

Nói xong, một nụ hôn được phủ lên.

Khác với nụ hôn tràn đầy du͙© vọиɠ chiếm hữu của người khác, nụ hôn của anh rất nhợt nhạt, rất ôn nhu, lại giống như hôn lên trái tim khiến cả cơ thể cô muốn lầm vào đó.

Ba chữ “anh thích em” liên tục được tái hiện trong đầu, nụ hôn này phảng phất đã giằng co vài thế kỉ.

Thẳng đến khi cái tên Tạ Nghi xuất hiện, cô mới cố gắng kìm chế đẩy anh ra, du͙© vọиɠ trong cả hai đều dâng lên, nhưng trong mắt cô đong đầy sương mù, còn có thêm tầng tầng cảm xúc khác.

“Trần Tích Hồi, có phải anh cũng giống như bọn họ chỉ muốn làʍ t̠ìиɦ với em không? Nếu muốn, em có thể làm cùng anh, nhưng anh đừng vừa nói thích em, vừa làm chuyện ghê tởm với em.”

“Cầu xin anh đấy.”

Câu cuối cùng mang theo tia nức nở.

Cô cảm thấy rất quen thuộc, là hai ngày trước cô cũng khóc trong xe anh thế này.

Trần Tích Hồi ngẩn người, ôm cô vào trong ngực. Nước mắt làm ướt vạt áo trước ngực anh, cho dù như vậy, anh cũng không dám nói những chuyện xấu xí ghê tởm đó cho cô biết.

Anh có thể nói gì đây, nói là từ nhỏ đến lớn, anh chỉ có ham muốn với cô sao?

Nói rằng anh không phải nhất thời hồ đồ, mà đã sớm có âm mưu từ trước?

Nói rằng bản tính bạo ngược trong anh rất dễ dàng bị cô đánh thức —— anh muốn quất vào người cô, để lại thật nhiều vết roi đỏ bừng; muốn cắn nát làn tuyết trắng, hút dòng máu đỏ của cô; muốn nghe cô thét chói tai, muốn làm gì thì làm?

Thứ mà anh giấu dưới vỏ bọc dịu dàng chính là một trái tim độc tài, mỗi ngày đều mưu toan chiếm lấy cô.

Nghĩ đến cảnh tượng đó, hạ thân anh trướng đau trước ôn hương nhuyễn ngực trong lòng.

Anh lùi lại một cách khó nhận thấy.

“Triều Vụ, anh xin lỗi. Có lẽ anh đã quá sốt ruột rồi. Anh thích em từ rất lâu, mong em hãy chậm rãi tiếp nhận anh. Ngày đó nhìn thấy em ngồi trong xe Tần Tiếu…anh biết em có quan hệ với cậu ta, cho nên mới hơi vội vàng một chút.”

“Anh muốn cho em biết tình cảm của mình, cũng muốn biết tình cảm của em dành cho anh. Thực xin lỗi, là anh không đủ lý trí, không đủ bình tĩnh.”

Chương Triều Vụ ngẩn người, liên tưởng tới sự khác thường của Trần Tích Hồi, mạc danh thấu hiểu.

“Anh cũng không phải muốn chiếm hữu em. Đừng tránh né anh là tốt rồi.”

Trần Tích Hồi rất biết nên nói thế nào để cô tin tưởng.

Anh không thể thẳng thắn thành khẩn nói với cô chuyện đó, anh biết một ngày nào đó mọi chuyện sẽ vỡ lở, cô sẽ không còn bình tĩnh nói chuyện với anh như trước nữa. Hiện giờ xem ra, hẳn là ngày đó sẽ không còn quá xa.

“Anh không ngại việc em có quan hệ với người khác.”

“Chương Triều Vụ, anh chỉ để ý đến chúng ta thôi.”