Chương 10.1: Anh sao vậy?

Cô cứ nhìn anh như vậy.

Sau đó, rất nhiều thứ cùng lúc ập vào đầu. Chương Triều Vụ cưỡng chế áp xuống, muốn dừng lại ở khoảnh khắc này một lúc.

Nhưng sự tự trách cùng tự ti cứ luân phiên đổ tới, càng ép xuống sự nặng nề càng dâng cao.

Cô đấu tranh, muốn nói với anh không thể. Bọn họ không thể.

“Tại sao, chỉ mình anh không thể?”

Cô cho rằng mình đã nói rất rõ ràng, thế nên cuối cùng không bịa thêm được lý do nào khác.

Sẽ hỏng mất, nhưng cô chỉ có thể làm như vậy.

“Em không muốn anh hận em, cũng không muốn hận bản thân mình, buông tha cho em được không…” Chương Triều Vụ bắt đầu khóc, nước mắt tí tách rơi trên tay anh.

Anh sắp buông tay rồi, nước mắt của cô luôn hữu dụng.

Nhưng ngay sau đó, anh lại siết chặt vòng tay, hầu kết lăn lộn và nói: “Anh không tốt như em nghĩ, là anh thích em.”

Người đáng khinh nhất phải là anh.

Nhưng cô sẽ không biết.

Chiếc xe phóng hết tốc độ đi vào khu biệt thự.

Cô được anh ôm vào lòng, khóc mệt mỏi, ngửi mùi hương nhàn nhạt dễ ngửi trên người anh thì đi vào giấc ngủ. Điều trớ trêu là đã lâu rồi cô không ngủ ngon như vậy.

Anh là một trong số ít người được cô coi là điều thiêng liêng, khi ở trong vòng tay anh, cô sẽ tạm thời quên đi những điều đó, bất kể anh sẽ nghĩ gì, hay cô phải đối mặt với anh thế nào sau khi tỉnh dậy. Cô chỉ biết rằng vòng tay anh ôm thật ấm áp, anh vỗ nhẹ vào lưng cô khiến cô như được trút bỏ mọi áp lực bi thương.

Và thế là cô chìm vào giấc ngủ.

Khi tỉnh dậy, Chương Triều Vụ đang nằm trên ghế sô pha của Trần gia, cảm giác được có người đang gạt đi những sợi tóc mái trên trán mình, sau đó có thứ gì đó mềm mại rơi xuống đó trong một cái chớp mắt.

Đôi mắt cô hơi run lên, nhưng Trần Tích Hồi cũng không chú ý tới.

Anh đứng dậy, thu lại vẻ âm trầm trong mắt, một lần nữa khoác lên lớp vỏ bọc dịu dàng. Lúc này quản gia đi tới, nói Tần thiếu gia đang đợi anh.

Anh nói: “Không gặp.”

“Tần thiếu gia nói có chuyện quan trọng, đã đợi thật lâu.”

Khi anh quay đầu lại, thấy cô vẫn đang ngủ, trên má còn vương nước mắt.

Tiếng bước chân của anh xa dần cho đến khi mất hút ở phòng khách.

Chương Triều Vụ mở to mắt, cố kìm nén kinh ngạc, bất động thanh sắc lặng lẽ giấu đồng hồ vào khe hở ghế sô pha.

Giây tiếp theo, giọng nói của Tần Tiếu vang lên.

Nhìn thấy người nằm trên ghế sô pha, hắn tức giận cười to: “Tôi biết là cô ấy mà. Làm sao, không lẽ cậu cũng thích cô ấy?”

Trần Tích Hồi nhìn hắn một cái, rõ ràng trong đó không có cảm xúc gì lại khiến người không rét mà run. Tần Tiếu bĩu môi, nhìn Trần Tích Hồi không nói một lời bế người trên ghế sô pha lên phòng ngủ tầng hai.

Chiếc giường êm ái có mùi nắng và mùi tuyết tùng thoang thoảng giống như mùi trên cơ thể anh.

Nhiệt độ trong phòng hơi lạnh, anh đắp chăn giúp cô, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa ra ngoài.

Trong phòng ngủ cực kỳ yên tĩnh, lại có hơi thở làm cô an tâm. Chương Triều Vụ ngây người trong ổ chăn hơn nửa giờ, Trần Tích Hồi mới trở về phòng ngủ.

Cô nghe thấy anh ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh, phòng ngủ lại yên tĩnh như cũ, trong phòng chỉ có tiếng thở mong manh của hai người.

Trần Tích Hồi cứ nhìn cô như vậy, thẳng tới khi cô không diễn được nữa, làm bộ xoay người, dụi dụi mắt tỉnh dậy từ trên giường.

Mở mắt liền thấy anh.

“Tỉnh rồi sao?”

Cô gật gật đầu.

Trần Tích Hồi từ trên ghế sô pha đứng dậy, rót cho cô một ly nước trên chiếc tủ cạnh giường.

“Anh vẫn luôn chờ em tỉnh sao?”

Cốc nước được đưa tới tay cô, Trần Tích Hồi thuận thế ngồi xuống bên cạnh, không trả lời: “Vừa rồi Tần Tiếu đã tới.”

Động tác uống nước chợt khựng lại, suýt chút nữa đã sặc.

Trần Tích Hồi đưa cô một chiếc khăn, ngữ khí bình tĩnh ôn hòa như cũ: “Nhưng anh cũng không để ý quan hệ của em với cậu ấy.”

“Anh chưa từng cảm thấy có thứ gì đáng giá để quý trọng.”

Câu nói của anh khiến cô khϊếp sợ.

Vậy…chị Tạ Nghi là cái gì?

Tình cảm của hai người họ chẳng lẽ không đáng giá nhắc tới sao?

Hay anh đang nói dối? Với kỹ năng diễn xuất như vậy, thật khó để phân biệt thật giả.