Chương 84: Thành thật

Giang Ngôn hôn lên vành tai và dái tai cô từng chút một, chiếc lưỡi ấm áp của hắn từ từ lan tỏa cơn ngứa ngáy từ phần thịt mềm mại trên tai đến toàn bộ cơ thể cô.

Cô không khỏi run rẩy, cau mày nói: "Tránh ra."

Động tác của Giang Ngôn dừng lại, cuối cùng hôn lên má cô một cái rồi đứng dậy.

Hắn không rời đi, hắn dừng lại bên giường và mò mẫm tìm kiếm thứ gì đó.

Cuối cùng hắn cũng rút tay cô ra khỏi chăn và đeo một chiếc nhẫn lạnh lẽo vào tay cô bất chấp sự phản kháng của cô.

Cô vội vàng đứng dậy, hất tay hắn ra rồi. Cô tựa người vào giường, cố gắng tháo chiếc nhẫn ở ngón áp út nhưng không thể tháo được.

Giang Ngôn mỉm cười nhìn cô: "Chúng ta mới chỉ nắm tay một lần, có lẽ cậu đã quên. Khi chúng ta ân ái trong bệnh viện, tôi muốn ôm cậu, nhưng cậu lại né tránh.”

“Lúc đó tôi đã biết cậu không hề thích tôi, tôi làm điều gì cậu cũng chỉ đón ý nói hùa ngoài mặt, có lẽ là vì tôi có thể giúp cậu.”

“Trước đó tôi còn nghĩ cứ như vậy cũng được.”

Chương Triều Vụ phớt lờ, tiếp tục tìm cách tháo chiếc nhẫn. Giang Ngôn nhìn hành động của cô rồi nói tiếp: “Ít nhất thì trước ngày hôm nay là như vậy.”

“Nhưng sau những chuyện xảy ra ngày hôm nay, có lẽ vì trước cái chết, tôi phát hiện ra rằng mình không phải không có tình cảm khác với cậu.”

Hắn giữ cô lại cho tới chiều, luyện tập câu đó hàng trăm lần trong đầu, nhưng cuối cùng điều hắn nói ra lại là câu đơn giản và thô tục nhất. Hắn tự cười nhạo chính mình trở nên ngây thơ vụng về, nhưng đột nhiên lại bắt đầu thích thú sự ngu xuẩn ngốc nghếch này. Hóa ra hắn có thể bị ảnh hưởng bởi một cảm xúc đơn giản như vậy mà trước đây hắn chưa từng cảm thấy.

Có lẽ đó là thứ mà mọi người gọi là hạnh phúc, thứ mà họ có thể dễ dàng có được, nhưng cho đến tận bây giờ hắn vẫn chưa hiểu được một chút gì về nó.

Bởi vì người hắn thích lựa chọn cứu hắn và tin tưởng hắn khi đối mặt với sự sống và cái chết. Hắn có thể trao cả mạng sống của mình cho cô ấy.

Dù cho hắn chỉ bắt được một sợi, nhưng đó là sợi quý giá nhất.

Những điều này... hắn không thể diễn tả được, hắn chỉ có thể đặt nó trong lòng. Nhưng trong tâm trí, hắn đã yêu cô, rất nhiều lần.

Như đã nói, ngoại trừ việc sống thận trọng, hắn còn không có thời gian để thở.

Nhưng bây giờ thì khác, hắn đã giải quyết được tất cả các mối đe dọa, ngoại trừ một ông già sắp cạn kiệt sức lực. Hắn không còn gì phải sợ hãi nữa, hắn có thể nghỉ ngơi một lát, hắn có thể yêu cô.

Đồng thời, hắn cũng phải chấp nhận rằng cô ghét mình là sự thật.

Lúc này Chương Triều Vụ cũng tháo được chiếc nhẫn ra, giơ lên

trước mặt, vẻ mặt khó coi nói: “Sau này cậu có thể nói cho tôi biết khi nào cần tôi đeo nó, tôi sẽ hợp tác. Nhưng nếu không có việc gì cũng đừng tới ghê tởm tôi.”

Hắn mỉm cười, không có sự phòng bị hay nụ cười giả tạo, mọi cảm xúc đều đến từ sâu bên trong, thật chân thành và rực rỡ. Đổi lấy bất kỳ ai khác cũng sẽ thích hắn.

“Đây không phải là mệnh lệnh.” Giờ hắn không còn là boss của cô.

Hắn nói: “Đây là một lời cầu hôn.”

Hắn đứng lên, cô nhận ra bộ vest trắng của hắn rất gọn gàng và trang trọng. Hắn quỳ một chân xuống, lưng thẳng và nụ cười điềm tĩnh khiến hắn trông giống như một hoàng tử đến đón công chúa, nói: "Triều Vụ, cậu có thể cưới tôi được không?"

Lúc này Chương Triều Vụ thực sự muốn cười.

Cô không biết mình nợ Giang Ngôn những gì.

Làm sao một người như vậy có thể vô cớ đột nhập vào lộ trình đã định của cô? Nhưng tấm vé của hắn là thứ cô muốn nhất, và cô không thể đuổi hắn ra ngoài. Hắn làm gián đoạn nhịp điệu của cô và can thiệp vào hành động của cô một cách công khai. Thật hiếm khi cô lại có cảm xúc thăng trầm vì một điều gì khác ngoài Tạ Nghi như vậy.

Và tất cả những điều này đều dựa trên việc cô coi Giang Ngôn như một kẻ điên.

Chương Triều Vụ vừa tức, lại vừa rất muốn cười.

Cuối cùng cô cũng bình tĩnh lại, nếu hắn muốn chơi cô sẽ chơi tới cùng.

"Tôi hứa với cậu, tiếp theo sẽ thế nào?" Cô nhẹ nhàng đồng ý, đây là câu trả lời mà Giang Ngôn mong muốn, nhưng lại không phải là kết quả hắn mong muốn.

Hắn đứng dậy bước lại gần, quỳ một chân lên giường, đỡ giường, nghiêng người về phía cô, càng ngày càng gần.

Khi hơi thở của họ hòa vào nhau và hắn có thể hôn môi cô gần hơn một chút, Chương Triều Vụ đột nhiên nhếch lên khóe môi và nói: "Nhưng tôi sẽ không làm điều đó với cậu."

“Tôi sợ cậu bẩn.”

Giang Ngôn dừng lại. Hoặc có thể ngay từ đầu hắn đã không muốn hôn cô. Hắn biết Chương Triều Vụ sẽ cố gắng hết sức để hạ nhục mình, tuy hắn không phải kẻ thích chịu ngược, nhưng lúc này vẫn đối xử với cô hết sức kiên nhẫn.

Giang Ngôn ngồi cạnh cô và kể về quá khứ, không phải lời kẻ thua cuộc chật vật giải thích, mà là lời trần thuật đối với bạn bè, hoặc đơn giản là người lạ.

"Tôi chỉ không đeo bαo ©αo sυ một lần. Đó là lần làʍ t̠ìиɦ với cậu."

Cô sửng sốt, theo bản năng nghĩ tới Lâm Thức Vi.

Giang Ngôn có thể nhanh chóng nắm bắt được suy nghĩ của cô và nói tiếp: "Cho nên khi tôi biết Lâm Thức Vi có thai, tôi không hề quan tâm, bởi vì tôi cảm thấy đó chắc chắn không phải của tôi. Chúng tôi chỉ làm điều đó hai lần, làm sao có thể trùng hợp như vậy.”

"Tôi rất tôn trọng bà nội và cả mẹ của tôi. Có lẽ so với bất kỳ ai khác tôi càng kháng cự việc làm ai đó mang thai, bởi vì tôi biết đó là một điều rất đau đớn..."

"Lần duy nhất tôi bắn vào trong là với cậu…” Như nghĩ đến cái gì, hắn đột nhiên cười. Hắn nói: “Thì ra còn sớm như vậy…”

Hắn nhận ra tình cảm mình dành cho Chương Triều Vụ khác với những người khác, không ngờ nó đã tồn tại từ sớm. Mặc dù trong đầu đang tìm lý do để bào chữa, nhưng hắn phải thừa nhận rằng hắn rất thận trọng trong việc tránh thai, mà lúc đó lại chỉ vì nhất thời xúc động mà bắn vào trong cô.

Quyết định đột ngột thường không trở nên rõ ràng cho đến khi nó được nhận ra.

Hắn quay lại chủ đề. Bởi vì mỗi lần nhắc đến cô, anh ấy lại bị phân tâm. Điều này là không thể tránh khỏi.

“Tỷ lệ tránh thai của bαo ©αo sυ là 70%, xác suất làʍ t̠ìиɦ hai lần đã dính thì càng thấp. Dù không muốn thừa nhận nhưng tôi cũng không trốn tránh trách nhiệm khi Lâm Thức Vi quyết định phá thai. Tôi cũng đã xử lý xong tất cả mới chuyển đến trường A. Ngay cả bố mẹ của cô ta cũng chọn cách đó."

"Chính Lâm Hưu Trì đã đến để phá rối tình hình."

Giang Ngôn nói: "Mặc dù sự việc đã trôi qua nhưng hắn vẫn không ngần ngại vạch trần vết sẹo của em gái mình, thậm chí còn công khai nó khắp nơi vì lợi ích của chính mình. Nếu tôi không kéo cậu vào, có lẽ bây giờ hắn đã đạt được ý nguyện.”

Ánh mắt Chương Triều Vụ run rẩy, hắn tiếp tục nói: "Tôi biết Lâm Hưu Trì đã nói gì với cậu, đại khái là muốn cậu đồng tình hoặc dành lấy hảo cảm từ cậu, tốt nhất cậu không nên tin tưởng vào hắn."

“Từ đầu đến cuối hắn không vì Lâm Thức Vi mà chỉ vì chính mình. Hắn mới tiếp quản công việc kinh doanh của Lâm gia, nhưng vẫn chưa hoàn toàn nắm giữ nhân mạch của cha Lâm. Có Giang gia ở bên cạnh, thêm cả chú của hắn, trong tương lai, bất cứ khi nào hợp đồng của Lâm gia được đưa ra Chính phủ cũng đều sẽ có người ký. Bằng cách này, các cổ đông sẽ công nhận khả năng của hắn. "

Chương Triều Vụ đột nhiên phát hiện ra rằng Giang Ngôn chưa bao giờ nói về vấn đề tình cảm khi ở cùng mình. Nhưng nó rất kỳ lạ khi hắn lại trình bày những vấn đề và tình huống mà hắn phải đối mặt trước mặt cô.

Hắn không hề đối xử với cô một cách hời hợt như một “người được yêu thích” để dỗ dành cô nói những điều tốt đẹp. Thay vào đó, hắn thành thật với cô nhất có thể.

Hắn có thể nắm bắt được những gì cô muốn nghe và những gì cô cần.

Thật khủng bố.

Khi cô luôn coi Giang Ngôn là một hoa hoa công tử tâm tư tỉ mỉ, thì hắn đã hành động theo tính cách mà cô nghĩ về hắn, và sau đó dần dần làm xói mòn sự phòng thủ của cô đối với hắn.