Chương 37: Lấy lòng

Tên khác: CỬU THÚC VẠN PHÚC

Trình Du Cẩn đi rồi, đến khi không nhìn thấy thân ảnh của nàng đâu, Lâm Thanh Viễn vẫn còn cố thăm dò cửa viện lấp ló sau hàng lá xanh. Trình Nguyên Cảnh trầm mặc nhìn động tác của Lâm Thanh Viễn, đột nhiên hỏi:"Ngươi nhìn cái gì?"

"Hả?" Lâm Thanh Viễn bị hoảng sợ, sau đó hắn mới ý thức được Trình Nguyên Cảnh đang hỏi hắn, mới nói:"À, ta đang nhìn cháu gái của ngươi. Không ngờ nàng chỉ là một cô nương yếu yếu đuối đuối, thế nhưng cũng sẽ thức một đêm vì tổ phụ. Sớm biết rằng đêm qua nàng không ngủ, ta sẽ không nhờ nàng dẫn đường cho nữa, nên để nàng trở về nghỉ ngơi sớm một chút mới đúng."

Sau khi nói xong Lâm Thanh Viễn phát hiện Trình Nguyên Cảnh vẫn trầm mặc không nói gì như cũ, hắn không thể hiểu được, hỏi:"Cảnh Hành, ngươi làm sao vậy? Hình như hôm nay không được vui lắm?"

"Không có gì." Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt nói một câu, đẩy cái đề tài này đi. Cũng may Lâm Thanh Viễn hiểu tính cách của Trình Nguyên Cảnh, cũng không thèm để ý sự lãnh đạm của hắn, vẫn vui tươi hớn hở nói chuyện một mình:"Trước kia chưa từng chú ý đến, gần đây mới phát hiện ngươi quan sát người thật tinh tế, thế nhưng lại biết đại tiểu thư không ngủ. Ta vốn cảm thấy ngươi đạm mạc, bây giờ mới biết được là ta hiểu lầm rồi, thật ra ngươi ngoài lạnh trong nóng, xử sự rất tinh tế."

Trình Nguyên Cảnh nhẹ nhàng cười một tiếng. Sau khi Lâm Thanh Viễn nghe thấy liền hỏi:"Ngươi cười cái gì?"

Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt nói:"Ta cười ngươi suy nghĩ nhiều."

Lâm Thanh Viễn tức khắc không biết nên nói cái gì cho thỏa đáng. Bốn năm trước, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Trình Nguyên Cảnh, liền cảm thấy Trình Nguyên Cảnh người này không giống như những người khác. Diện mạo của Trình Nguyên Cảnh đặt vào trong đám nam tử, đẹp đến mức có chút chói mắt. Diện mạo đã đẹp còn không không phải là người có bối cảnh, ở trong quan trường khó tránh khỏi phải chịu thành kiến của mọi người, nhưng mà đặt ở trên người Trình Nguyên Cảnh, mấy quy tắc ngầm đó đều mất đi hiệu lực. Hắn đạm mạc lại uy nghi, trời quang trăng sáng cũng hợp lại thành một, chỉ cần đứng im một chỗ, liền mạc danh làm nhân tâm kính sợ.

Dường như Trình Nguyên Cảnh cũng biết rằng trên đời này không có kẻ nào hay chuyện gì làm hắn phải lo lắng, cho nên chỉ tập trung vào bản thân, làm đâu chắc đấy, từng bước tiến lên phía trước.

Nói một cách dễ hiểu hơn, Trình Nguyên Cảnh người này, không giống như là con cháu của người thường. Chỉ có quyền lực chí cao vô thượng trong thiên hạ, mới có thể nuôi dưỡng được một khí tràng vừa cường đại lại nghiêm nghị như vậy.

Dân sợ phú, phú sợ quan, quan sợ thượng cấp, sợ xưởng vệ(*), sợ hoàng quyền. Tất cả mọi người đều có một nỗi sợ riêng, cho nên chúng sinh hành động đều vô cùng cẩn thật chặt chẽ, mỗi ngày đều nơm nớp lo sợ. Mà Trình Nguyên Cảnh, lại khiến mọi người phải không tự chủ được mà ngoái nhìn theo.

(*) Xưởng vệ: là danh từ chung dùng để chỉ các cơ quan giám sát được hoàng đế thành lập để giám sát hành vi, cử chỉ của các quan lại thuộc mọi cấp.

Lâm Thanh Viễn vẫn luôn tò mò về thân phận của Trình Nguyên Cảnh, hắn vốn cho rằng đây là một vị thiên chi kiêu tử(*), cố ý giấu đi danh hào thân gia, lẻn vào trong đám con cháu khoa khảo để thể nghiệm sự đời. Sau đó mới biết được, hóa ra Trình Nguyên Cảnh thật sự không có thân phận gì lớn.

(*) Thiên chi kiêu tử là một loại vinh quang cá nhân vô thượng trên thế giới, loại vinh quang này bắt nguồn từ đám mây, bởi vì cách mỗi mười năm đám mây sẽ tuyển ra mười vị kỳ tài xuất chúng của thế giới này gia nhập vào đám mây, thế nên, những người này được gọi là thiên chi kiêu tử.

Sự tò mò trong lòng Lâm Thanh Viễn càng sâu hơn, hắn đặc biệt tò mò về hoàn cảnh sinh trưởng của Trình Nguyên Cảnh, là kiểu gia đình nào mới có thể nuôi dưỡng được một tính cách như vậy? Nhìn cách Trình Nguyên Cảnh hành sự, không nói chuyện vô nghĩa với mọi người, không tùy tiện kết giao vô nghĩa, không phụ họa nói khoác lác cùng với người khác, bản thân hắn rất bình tĩnh lý trí, trí nhớ vô cùng tốt, biết hạn chế lại chấp hành lực cường, có thể nói là một học sinh thông minh nhất và siêng năng nhất trong trường. Tuy Lâm Thanh Viễn là người ở trong thư hương gia tộc, nhìn Trình Nguyên Cảnh, cũng âm thầm cảm thấy phải cố hết sức.

Lâm Thanh Viễn ôm một bụng mong chờ được đến thăm Trình gia, nhưng mà Trình gia lại làm hắn cảm thấy hoàn toàn thất vọng. Hắn vốn tưởng rằng bản thân sẽ được nhìn thấy một gia tộc gia phong nghiêm cẩn, có phương pháp dạy con riêng, trên thực tế. . . không nói thì thôi đi. Đừng nói là đại tộc y quan như Lâm gia, ngay cả Từ gia phủ Xương Quốc công có tiếng dựa nữ nhân mới được sống phú quý, cũng còn hơn Trình gia.

Trong một khoảng thời gian rất dài, ấn tượng của Lâm Thanh Viễn đối với Trình gia chỉ dừng lại ở Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn, kết quả sau đó nhờ cơ duyên tình cờ, gặp được đại tiểu thư Trình gia. Lâm Thanh Viễn bỗng cảm thấy thế sự thật thần kỳ, một người như Trình Nguyên Hiền và Trình Nguyên Hàn, sao lại có thể nuôi dưỡng được một đệ đệ như Trình Nguyên Cảnh, một nữ nhi như Trình Du Cẩn chứ?

Lâm Thanh Viễn nghĩ cũng không thể hiểu nổi, chỉ có thể quy lại thành rồng sinh 9 con, 9 con khác biệt. Có lẽ, ưu điểm và đầu óc của Trình gia, đều tập trung hết trên hai người này?

Lâm Thanh Viễn cũng biết Trình Nguyên Cảnh người này cao lãnh kỳ cục, nhưng mà tính tình Lâm Thanh Viễn sơ lãng, không câu nệ tiểu tiết, kết giao bằng hữu cũng không để ý đên tính nết và xuất thân của đối phương, lại thêm da mặt đủ dày, thỉnh thoảng lại chạy đến chỗ Trình Nguyên Cảnh, cho nên ngược lại cũng có thể duy trì quan hệ.

Lâm Thanh Viễn vốn đang kỳ quái Trình Nguyên Cảnh thay đổi tính nết từ bao giờ vậy, trí nhớ Trình Nguyên Cảnh tốt, tốc độ phản ứng cũng nhanh, nhưng tuyệt đối không phải kiểu người sẽ rảnh rỗi quan tâm đến sống chết của người khác, không ngờ gần đây lại liên tục nhắc nhở Trình Du Cẩn, lần này còn dùng danh nghĩa của bản thân cưỡng bách Trình Du Cẩn trở về ngủ. Lâm Thanh Viễn vừa tò mò lại vui mừng, thập phần cao hứng mà ca ngợi Trình Nguyên Cảnh vài câu, kết quả Trình Nguyên Cảnh vừa mở miệng, lại khiến cho Lâm Thanh Viễn nháy mắt thanh tỉnh.

Qủa nhiên, hắn vẫn là hắn, vẫn như cũ không quan tâm đến sống chết của người khác. Hắn chỉ đối xử với mỗi cháu gái của mình như vậy thôi.

Lâm Thanh Viễn đi được một lúc, cảm thán vận mệnh làm khó đại cô nương với Trình Nguyên Cảnh. Bởi vì bây giờ không có ai ở đây, Lâm Thanh Viễn nói chuyện cũng không quá cố kỵ, nói thẳng luôn:"Cảnh Hành, nói đến cháu gái của ngươi, thật sự là quá đáng thương quá đáng tiếc. Rõ ràng nàng có một gia đình hoàn chỉnh, lại bởi vì bị nhận nuôi mà khiến cho bên nào cũng không coi là người thân."

Lâm Thanh Viễn nhớ tới muội muội của mình, càng thêm thổn thức:"Tiểu hài tử chỉ không được nuông chiều, mới có thể thành thục trước tuổi. Nếu một nữ hài tử được cha mẹ bảo hộ, sao có thể đang 14 tuổi mà đã tinh thông đạo lý đối nhân xử thế được? Nàng thật vất vả mới được đính hôn, kết quả lại bị nhà trai từ hôn, còn dùng một lý do giả dối hư ảo, không thể hiểu được. Việc từ hôn đối với nữ tử sẽ bị ảnh hưởng vô cùng nặng nề đến thanh danh, ở quê của ta đã như thế, còn nói gì đến kinh thành nghiêm ngặt. Ai, rõ ràng nàng đã là một nữ hài tử sống rất khó khăn, lại còn bị chậm trễ như vậy nữa.

Trình Nguyên Cảnh vẫn luôn lười mở miệng, nghe thấy mấy lời nói này, rốt cuộc hắn dừng bước chân lại, liếc mắt thật sâu mà nhìn Lâm Thanh Viễn một cái. Lâm Thanh Viễn bị ánh mắt như vậy của hắn nhìn đến sởn tóc gáy, không khỏi hỏi:"Làm sao vậy? Sao ngươi lại nhìn ta như vậy?"

Trình Nguyên Cảnh không trả lời, ngược lại hỏi:"Ấn tượng của ngươi đối với nàng rất tốt?"

Lời nói này tuy rằng là câu hỏi, nhưng mà trong giọng nói của Trình Nguyên Cảnh lại không có ít nhiều nghi vấn. Bởi vì là ở trước mặt Trình Nguyên Cảnh, Lâm Thanh Viễn tự nhiên cũng không che giấu, thoải mái hào phóng thừa nhận:"Không sai, Trình đại tiểu thư xem như là nữ tử độc đáo nhất ta từng gặp những năm gần đây. Tuy rằng ta biết nàng căn bản không cần, nhưng mà nhìn cách nàng hành sự, ta vẫn không khỏi cảm thấy thương tiếc. Nếu nàng có người để dựa vào, sao nàng phải trở nên hoàn mỹ như vậy? Mỗi lần nhìn thấy nàng, ta đều không nhịn được nhớ đến muội muội của ta, tuổi của các nàng đều bằng nhau, tính tình lại quá khác nhau, sao có thể không khiến người khác cảm thấy thương tiếc được?"

Trình Nguyên Cảnh biết cái "thương tiếc" này của Lâm Thanh Viễn, chỉ là một loại trìu mến đối với vãn bối, đối với muội muội, không khác gì việc nhìn thấy một con thỏ bị thương ở ven đường. Nhưng mà Trình Nguyên Cảnh cũng biết, một người nam nhân thích một nữ tử, chính là bắt đầu từ sự tò mò và thương tiếc.

Lâm Thanh Viễn nói xong, mới phát hiện biểu tình của Trình Nguyên Cảnh không đúng lắm, tuy rằng hắn vẫn giếng cổ không gợn sóng như cũ, vững vàng bình tĩnh, nhưng mà khí thế xung quanh lại hoàn toàn khác biệt. Lâm Thanh Viễn hoảng sợ, kỳ quái nói:"Cảnh Hành, ngươi làm sao vậy?"

Bộ dáng hiện tại của hắn, tựa như hùng sư bị người khác xâm phạm lãnh địa vậy, bất động thanh sắc, nhưng mà đã có sấm sét âm thầm ầm vang.

Trình Nguyên Cảnh cũng không hiểu cảm xúc của mình bị làm sao vậy, mỗi lúc hắn không ý thức được, liền lôi cuốn thần chí của hắn. Năng lực tự khống chế của Trình Nguyên Cảnh rất tốt, hắn rất nhanh liền khống chế được biểu tình và ngữ khí của mình, nước chưa bị rò rỉ, thật giả khó phân biệt:"Ngươi ngay trước mặt ta lại đánh giá cháu gái của ta như vậy, còn muốn ta cho ngươi khuôn mặt hòa nhã?"

Lâm Thanh Viễn sửng sốt, tức khắc cười ha ha. Hắn cho rằng Trình Nguyên Cảnh đang nói giỡn, cũng cười theo nói:"Cảnh Hành, hóa ra ngươi cũng có những lúc như vậy! Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu, cháu gái của ngươi đến tuổi kết hôn rồi, hôm qua ta còn nhận được tin người nhà thúc giục hôn sự, nói không chừng sau này ta còn phải nhờ đến ngươi quan tâm đấy."

Lâm Thanh Viễn nói xong, bản thân cũng thấy rất vui. Trình Nguyên Cảnh vẫn luôn lẳng lặng nhìn hắn, đáy mắt hình như có mạch nước ngầm, lại tựa hồ chỉ là bóng ma dưới ánh mặt trời.

Địch Duyên Lâm từ xa đã nghe thấy tiếng cười của Lâm Thanh Viễn, đến gần mới thấy Lâm Thanh Viễn đang cười rất hăng, kỳ quái hỏi:"Các ngươi đang nói gì thế, sao lại vui vẻ như vậy?"

Lâm Thanh Viễn quệt bọt nước ở khóe mắt, lập tức muốn kể lại câu chuyện vừa rồi cho Địch Duyên Lâm:"Địch huynh, ta nói cho ngươi nghe, Cảnh Hành thế nhưng cũng có lúc có cảm xúc khác thường, vừa rồi hắn còn nói giỡn, nói. . ."

"Lâm Thanh Viễn." Thanh âm Trình Nguyên Cảnh vang lên, hắn nói không nhanh không chậm, nhưng mà Lâm Thanh Viễn tức khắc dừng lại lời nói, không tiếp tục nói tiếp. Địch Duyên Lâm nhìn thấy lại càng giật mình, hắn tìm tòi nghiên cứu mà đánh giá Trình Nguyên Cảnh, lại không thể nhìn ra được cái gì. Địch Duyên Lâm nửa nói giỡn mà nói một câu:"Các ngươi đang nói gì thế, ngay cả ta cũng không được biết?"

Lâm Thanh Viễn dễ chơi thì dễ chơi thật, nhưng mà cũng hiểu được nặng nhẹ, hắn biết Trình Nguyên Cảnh không có nói giỡn, nếu hắn thật sự nói ra, chắc chắn sẽ đắc tội với Trình Nguyên Cảnh. Nhưng mà Địch Duyên Lâm người ta lại là quốc công, người khác càng dấu diếm, hắn sẽ càng bức người khác nói ra. Mắt thấy không khí dần dần cứng đờ, Trình Nguyên Cảnh nói:"Là việc riêng của ta, từ trước đến nay không thích nói với người ngoài. Nếu thái quốc công thật sự muốn biết, không bằng hôm khác hỏi ta."

Địch Duyên Lâm chạm vào cái đinh lạnh, mỉm cười:"Hóa ra là chuyện riêng của Trình Cửu, là ta lỗ mãng."

Chỉ có Lâm Thanh Viễn nghe thấy, không nhịn được mà nhíu nhíu mày, lặng lẽ quay đầu lại nhìn Trình Nguyên Cảnh. Vừa rồi bọn họ đang đàm luận về Trình Du Cẩn, tuy nói sự tình nữ nhi gia không tiện nói cho người ngoài, nhưng mà chỉ cần nói một câu "Là về Trình đại cô nương", thái quốc công cũng sẽ không hỏi tiếp nữa. Tại sao Trình Nguyên Cảnh phải cứng đầu mà tổng kết lại đề tài như vậy, còn nói đây là việc riêng của hắn?

Phảng phất, giống như là không muốn nam nhân khác nhắc đến Trình Du Cẩn vậy. Nhưng mà, Trình đại cô nương là cháu gái của Trình Nguyên Cảnh, khuê nữ cũng có nhu cầu làm mai cấp bách, giới thiệu ưu điểm của nàng cho một nam nhân quyền thế khác, không phải là chuyện tốt sao?

Lâm Thanh Viễn phát hiện chuyện hắn không hiểu càng ngày càng nhiều.

Trình Du Cẩn trở lại phòng của mình, nửa đêm hôm qua sau khi nàng bị đánh thức liền không thể ngủ tiếp, buổi tối còn thức ở linh đường lạnh lẽo suốt một đêm, sáng hôm nay cũng phải vội vàng đón khách tiễn khách, thời gian rảnh rỗi uống miếng nước cũng không có. Buổi sáng phải hoạt động liên tục, chờ đến giữa trưa nàng dần dần cảm thấy gần như cạn kiệt sức lực, lúc đi đường đầu nặng chân nhẹ, hoàn toàn phải dựa một hơi chống đỡ mới không để lộ ra sự mệt mỏi. Nhưng mà Trình Du Cẩn cũng không phải mình đồng da sắt, thức một ngày một đêm thân thể nàng cũng không chịu nổi, vừa lúc hiện tại có Trình Nguyên Cảnh nói, Trình Du Cẩn mới thuận thế về phòng bổ sung năng lượng. Nếu sau đó Trình lão phu nhân có hỏi gì, nàng liền đẩy Trình Nguyên Cảnh ra làm cái khiên là được.

Trình Du Cẩn đặt đầu xuống giường được một lúc liền ngủ, một giấc ngủ này thật sự rất sâu, giằng co cả buổi chiều, đến khi mặt trời ngả về phía tây, Trình Du Cẩn cảm thấy đói khát, mới chậm rì rì tỉnh lại.

Nghe thấy động tĩnh trên giường Bạt Bộ, Liên Kiều vội vàng chạy tới, vén màn che hai bên giường cố định lại bằng kim câu, tay chân lanh lẹ mà cầm áo ngoài, hầu hạ Trình Du Cẩn mặc áo đeo giày. Trình Du Cẩn thay giày đế mềm xong, tùy tiện khoác một cái áo màu lam bạch, hỏi:"Mấy giờ rồi?"

"Bẩm cô nương, đã là giờ Dậu(*) rồi ạ."

(*) 17 giờ - 19 giờ.

Trình Du Cẩn gật đầu, một giấc này của nàng lại ngủ lâu như vậy. Mới vừa tỉnh ngủ nên trên người có chút lạnh, Trình Du Cẩn kéo hai bên áo lại, ngáp một cái rồi ngồi lên trên giường La Hán, hỏi:"Buổi chiều có ai đến hỏi ta không?"

"Có người của bà cô sai đến, nghe cô nương đang ngủ, liền đi rồi ạ."

Trình Du Cẩn gật đầu, cả một buổi trưa nàng không xuất hiện, người duy nhất hỏi thăm thế nhưng vẫn là Trình Mẫn. Trình Du Cẩn có thể thống khoái trở về nghỉ ngơi cũng là có nguyên do cả, thứ nhất người có thân phận lớn sẽ không đến cúng viếng vào buổi chiều, thứ hai trời đất bao la bản thân nàng là quan trọng nhất, Trình Du Cẩn sẽ không vì người khác mà làm thương tổn đến thân thể mình. Vừa lúc Trình Nguyên Cảnh lên tiếng, Trình Du Cẩn liền thuận thế trở về ngủ.

Tuy rằng hiểu rõ việc buổi chiều mọi người trong Trình gia sẽ đều có mặt đầy đủ, Trình Du Cẩn không xuất hiện một lúc căn bản sẽ không gây ra chuyện gì lớn, nhưng mà nghe thấy buổi trưa không có ai tới hỏi thăm, chỉ có cô cô phát hiện không nhìn thấy nàng, còn bảo nha hoàn tới hỏi thăm một lần, Trình Du Cẩn vẫn cảm thấy tâm tình phức tạp.

Nhưng nàng chỉ suy nghĩ một lúc liền bỏ qua, nếu Nguyễn thị và Trình Nguyên Hàn càng thương xót đứa con gái bên cạnh mình, Khánh Phúc và Trình Nguyên Hiền chỉ quan tâm đến đứa con chính mình đẻ ra, vậy nàng cũng phải mừng rỡ với sự tự do này, hết thảy hành động đều chỉ tính toán vì bản thân, sau này cũng đừng mong bảo nàng nhớ đến người thân và ân tình. Nàng tựa trên giường La Hán uống chén trà nhỏ, tinh thần chậm rãi khôi phục lại, ngồi dậy nói:"Mang sọt kim chỉ tới đây cho ta."

Liên Kiều nghe thấy liền kinh ngạc:"Cô nương, người thức suốt một ngày, bây giờ còn muốn thêu thùa sao?"

"Ừ, dù sao bây giờ cũng không có khách, người bên ngoài cũng không chú ý đến việc ta không có mặt, ta ra ngoài giữ đạo hiếu, để cho ai xem? Không bằng thoải mái dễ chịu ở trong phòng mình ngồi một lúc, nghỉ ngơi đủ rồi, chờ ngày mai khách đến thì lại ra ngoài."

Liên Kiều cũng cảm thấy có lý. Tuy rằng nói như vậy có hơi bất hiếu tuyệt tình, nhưng mà đây mới chính là đại cô nương, kiên định, lý trí, quyết đoán, biết bản thân muốn gì mà đi về hướng đó. Trình Du Cẩn làm việc luôn vô cùng chu đáo, chuyện gì không mang lại lợi ích cho bản thân, nàng tuyệt đối sẽ không làm.

Trình gia, cũng ở trong số đó.

Liên Kiều nói:"Cô nương, người thức cả một ngày rồi, lúc này mới vừa tỉnh lại, đôi mắt cũng chưa được nghỉ ngơi, đã muốn cầm kim luôn sao? Nếu không, người đổi sang cái gì nhẹ nhàng hơn?"

"Không cần." Trình Du Cẩn xoay cổ tay, cảm thấy lý trí và sức lực trong cơ thể của mình đã hoàn toàn khôi phục, nói:"Tranh thủ bây giờ không có việc gì, ta thêu một lúc, sau này nói không chừng cũng không rảnh nữa."

Trình Du Cẩn làm việc chưa bao giờ chịu sự kiểm soát của người khác, Liên Kiều biết nhiều lời cũng vô dụng, liền đi mang sọt kim chỉ tới. Liên Kiều đứng ở một bên, nhìn Trình Du Cẩn một lúc, cảm thán nói:"Cô nương thêu thật tốt. Nếu những phu nhân bên ngoài nhìn thấy thêu phẩm của người, ai còn dám thổi phồng nữ hồng của bản thân tốt? Chỉ sợ ngay cả tú nương tú trang cũng không thể không ghen tị. Chỉ đáng tiếc, thêu phẩm của cô nương quá ít, người ngoài cũng không biết người lợi hại như thế nào."

Trình Du Cẩn nhẹ nhàng cười:"Đúng là bởi vì tốt, mới muốn thêu ít một chút."

"A?" Liên Kiều kinh ngạc:"Không nên chứ, đồ vật đẹp muốn nhiều còn không được? Tại sao người lại đi ngược lại?"

Động tác trên tay Trình Du Cẩn vừa thuần thục lại nhẹ nhàng, cổ tay nàng chuyển động, khi nói chuyện lại buộc một cái đầu sợi lại:"Nếu nhiều quá thì sẽ không còn đáng giá nữa, đúng là bởi vì ta tặng thêu phẩm cho ít người, cho nên mỗi người nhận được đều sẽ cảm thấy vinh hạnh mà trân quý. Dần dần, chỉ có 5 phần tốt, cũng bị bọn họ thổi thành 7 phần."

Liên Kiều nghĩ nghĩ, tựa hồ đúng là có lý thật. Nàng bội phục đến tâm phục khẩu phục, nếu những cô nương khác có chiêu thức thêu pháp giống như Trình Du Cẩn, không chừng đã thêu từ quần áo đến khăn, mang đi lấy lòng trưởng bối, mua thanh danh cho mình rồi. Nhưng mà Trình Du Cẩn lại không, nàng nhìn thấy như thế nào mới là ích lợi lâu dài, vì thế có thể nhẫn nại một chút cũng là chuyện tốt.

Liên Kiều hoàn toàn chịu phục, đôi mắt nàng không nháy mắt mà nhìn một lúc, dần dần cảm thấy đôi mắt của mình cũng không đủ dùng. Liên Kiều xoa xoa mắt, tò mò hỏi:"Cô nương, vậy bây giờ người đang làm cho ai vậy?"

Trình Du Cẩn thường lui tới tặng người khác thêu phẩm của mình, đều là vào dịp lớn, hoặc trường hợp cần thiết, Liên Kiều suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ được gần đây có chuyện gì quan trọng xảy ra. Trình Du Cẩn thở dài thật dài:"Tặng cho một vị tổ tông khó chơi."

"Dạ?"

Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn hối lộ trắng trợn, lại nhìn nhìn thêu kiện đặt ở trước mặt mình, khó được sinh ra chút cảnh giác:"Ngươi làm gì vậy?"

Trình Du Cẩn mỉm cười đặt món điểm tâm ngon nhất mà mình từng làm trưng bày trên chiếc bàn nhỏ, nghĩ thầm nàng còn chưa từng hiếu thuận như thế đối với tổ phụ tổ mẫu của mình đâu, bây giờ lại hoàn toàn dùng hết trên người Thái Tử điện hạ. Hy vọng vị điện hạ này thấy nàng cứ bám riết không tha tặng lễ vật, thì sẽ quan tâm nàng hơn một chút, mang nhiều con cháu nhà cao cửa rộng về hầu phủ hơn một chút, nếu có thể thì thuận tiện ban một hôn sự cho nàng thì càng tốt.