Edit: Cỏ
Lúc trước Trình Nguyên Cảnh thấy Trình Du Cẩn chọn tới chọn lui, tuy rằng cũng có loại cảm giác không thích hợp này, nhưng hắn cũng không sốt ruột. Bởi vì thứ Trình Du Cẩn coi trọng chỉ là gia thế tiền tài của đối phương, tâm tư Trình Nguyên Cảnh có một loại chắc chắn không thể hiểu được.
Nếu chỉ xét về thân phận và địa vị, vậy thì nàng chọn ai cũng không có gì khác nhau. Trình Nguyên Cảnh nhìn Trình Du Cẩn chọn tới chọn lui chàng rể hiền quyền thế, có chút giống như nhìn một đứa trẻ chọn đồ chơi vậy.
Nhưng mà lần này, Trình Nguyên Cảnh lại ý thức được vô cùng rõ ràng, Trình Du Cẩn là thật lòng.
Lâm gia đến 40 tuổi mà chưa có con mới có thể nạp thϊếp, có lẽ là bởi vì gia quy nghiêm minh, nam tử Lâm gia mới luôn có tiền đồ rộng mở như vậy, đông đảo người đọc sách. Nếu chỉ có Lâm Thanh Viễn, hoặc là Lâm gia phía sau hắn, vậy thì cũng đều không đủ để Trình Du Cẩn một mực khăng khăng. Vô luận ngoài miệng Trình Du Cẩn nói như thế nào, nếu gặp được sự lựa chọn tốt hơn, cũng sẽ không chút do dự vứt bỏ.
Nhưng nếu thêm điểm "không nạp thϊếp" này nữa thì sao?
Trình Nguyên Cảnh không dám chắc chắn.
Trình Nguyên Cảnh cảm thấy ý nghĩ của chính mình rất kỳ quái, Trình Du Cẩn có quan hệ gì với hắn, trai lớn cưới vợ gái lớn gả chồng, nàng vì bản thân mà lựa chọn vị hôn phu tương lai, không thể so sánh người nọ người kia để gả sao? Hơn nữa nếu bình tĩnh mà xem xét lại, Lâm Thanh Viễn xác thật là một đối tượng không tồi, bằng không cũng sẽ không lọt vào mắt của Trình Nguyên Cảnh. Hắn là thúc thúc trên danh nghĩa của nàng, hẳn là cũng nên cao hứng vì nàng mới đúng.
Nhưng mà Trình Nguyên Cảnh lại cảm thấy rất không vui, đáy lòng không hiểu sao lại sinh ra lo lắng. Hắn cố gắng kiềm nén tâm trạng thình lình xảy ra của mình, đưa mắt nhìn về màn mưa mênh mang phía ngoài cửa sổ. Trình Nguyên Cảnh đột nhiên ý thức được một điều, Trình Du Cẩn thêu xong bình phong rồi, về sau, nàng sẽ không còn lý do gì mà ngày ngày chạy đến nơi này của hắn nữa.
Nếu không phải do Trình lão hầu gia đột nhiên nảy ra ý tưởng để Trình Du Cẩn thêu chữ, hai người bọn họ vốn dĩ cũng sẽ không qua lại. Tuy từ lúc bắt đầu Trình Nguyên Cảnh cảm thấy không được thoải mái, nhưng chậm rãi cũng tập thành thói quen. Phảng phất hết thảy vẫn luôn được sắp xếp như thế, hắn ngồi đọc sách, vừa ngẩng đầu, là có thể nhìn thấy Trình Du Cẩn đang ngồi trên sụp, cẩn thận so sánh chữ viết.
Sau khi nghe thấy gia quy của Lâm gia không cho phép nạp thiệp, Trình Du Cẩn thật sự phải lau sạch mắt ngắm nghía lại Lâm Thanh Viễn lần nữa, nàng cũng từ "điều kiện của người này không tồi, có thể làm người được chọn", biến thành nghiêm túc cân nhắc gả cho Lâm Thanh Viễn.
Từ nhỏ Trình Du Cẩn đã chứng kiến sự tranh đấu trong nội viện mà lớn lên, nàng quá hiểu rõ việc có thị thϊếp vô cùng khác với không thị thϊếp. Đừng hỏi một nữ tử có bao nhiêu khả năng thông tuệ, một khi trượng phu ở bên ngoài tìm hoa bắt bướm, một người yêu một người không yêu mình, vậy đời này của nữ nhân, coi như vứt.
Như mẫu thân của nàng - quận chúa Khánh Phúc. Thế lực Ninh Vương đủ lớn, thủ đoạn của Khánh Phúc cũng đủ thâm độc, nhưng mà có ích lợi gì đâu, vẫn là rất nhiều năm mới sinh ra được một hài tử, cả ngày sống trong nội viện chướng khí mịt mù.
Mà Lâm Thanh Viễn sống một mình ở kinh thành, bên người không có trưởng bối giám sát, mà hắn vẫn có thể giữ mình trong sạch, không có thị thϊếp. Nhân phẩm này, còn cao hơn nhiều so với gia tài bạc triệu.
Trình Du Cẩn phảng phất như là lần đầu tiên gặp Lâm Thanh Viễn, nghiêm túc đánh giá người trước mặt này. Nàng thật sự cảm thấy, gả được cho hắn có thể xem như là một chuyện tôt.
Trình Nguyên Cảnh cúi đầu một cái liền nhìn thấy ánh mắt của Trình Du Cẩn với Lâm Thanh Viễn, một cỗ bực bội không tên trong lòng hắn lại xuất hiện lần nữa. Trình Nguyên Cảnh đột nhiên nói:"Trình Du Cẩn."
Trình Du Cẩn ngẩng đầu, một đôi mắt trong trẻo sâu thẳm mà nhìn hắn:"Cửu thúc?"
Trình Nguyên Cảnh nhìn thấy hình ảnh mình phản chiếu trong đôi đồng tử kia, phát hiện hắn đã không còn lý do gì để sai khiến nàng nữa. Nữ quyến vốn không có quan hệ gì đến ngoại viện, nếu không phải Trình lão hầu gia nghe thấy chuyện Trình Du Cẩn đột nhiên bị từ hôn, hắn vốn dĩ cũng sẽ không thể nhúng tay vào việc dạy bảo nàng.
"Trên kệ sách có một quyển du ký, lần trước ngươi nhắc tới ấy, tranh thủ hôm nay thanh tĩnh, trở về chăm chỉ đọc sách đi."
Trình Du Cẩn hiểu mà, Trình Nguyên Cảnh ngại nàng ngồi ở đây quấy rầy hắn nói chuyện với bằng hữu, đây là đang sai khiến nàng sao. Trình Du Cẩn trộm trừng mắt nhìn hắn một cái, nhẹ nhàng mà hành lễ với Trình Nguyên Cảnh:"Tạ Cửu thúc, cháu gái cáo lui. Lâm biên tu cứ ngồi đi, ta đi trước."
Lâm Thanh Viễn có chút ngoài ý muốn:"Đã đi rồi sao? Bên ngoài mưa đấy, cẩn thận bị ướt."
Trình Du Cẩn nhìn Lâm Thanh Viễn cười, khi cười đôi mắt giống như trăng non, xuân về hoa nở:"Lâm trạng nguyên, bên ngoài đều đã tạnh mưa rồi."
Lâm Thanh Viễn nhìn ra bên ngoài xem, phát hiện không biết từ khi nào đã tạnh mưa rồi. Hắn cười:"Ta lại không chú ý, nhưng mà ngươi là nữ tử, vẫn phải cẩn thận kẻo bị cảm lạnh."
Trình Du Cẩn đi rồi, Lâm Thanh Viễn thuận miệng cảm thán với Trình Nguyên Cảnh:"Cháu gái cả của ngươi vừa thông minh lại xinh đẹp, ở chung thập phần thoải mái, sau này không biết ai có phúc lắm, mới cưới được nàng."
Lâm Thanh Viễn nói xong quay đầu lại, bị hoảng sợ:"Sao ngươi lại dùng ánh mắt như vậy nhìn ta?"
Trình Nguyên Cảnh đã sớm không có hứng thú nói chuyện, không bao lâu liền đưa Lâm Thanh Viễn ra cửa. Mọi người đi rồi, trong nhà lại trở về yên tĩnh. Trình Nguyên Cảnh nhìn thư phòng, rồi ngồi xuống sụp, trên bàn đặt hai bộ bút mực, kệ sách đặt du ký, đột nhiên ý thức được, cách sắp xếp trong phòng hắn thay đổi rất nhiều, trong không gian cơ hồ có thể thấy được bóng dáng Trình Du Cẩn.
Trình Du Cẩn nghe nói bình phong đã tẩy rửa sạch sẽ, liền cố ý đến viện Trình Nguyên Cảnh xem. Sau khi nàng nhìn thấy thành phẩm, lại tự tán dương từ đáy lòng một tiếng:"Tốt lắm, so với lúc vừa thêu xong còn đẹp hơn nhiều."
Người đẹp vì lụa ngựa đẹp vì yên, ông trời không bỏ sót ai cả, ngay cả một bức bình phong, sau khi trang trí lên cũng hoàn toàn khác biệt.
Trình Nguyên Cảnh bảo người cất đồ vật đi, hỏi:"Nghe nói nhiều ngày rồi thân thể hầu gia không tốt, ông ấy thế nào rồi?"
"Vẫn như cũ thôi, hai ngày trước tổ phụ bị phong hàn, gần đây ho khan đến mức không nhịn được."
Nói đến bệnh của Trình lão hầu gia, hai người đều cảm thấy trầm trọng. Hai ngày trước, khi thái y tới xem bệnh, còn ám chỉ Trình gia nên chuẩn bị áo liệm(*) sớm một chút. Trong lòng mọi người đều hiểu rõ mà không nói ra, Trình lão hầu gia, chỉ sợ không sống được bao lâu nữa.
(*)áo liệm: áo cho người chết mặc khi đưa vào quan tài.
"Sao lại bị phong hàn?" Trình Nguyên Cảnh ngồi lên ghế, hỏi.
Trình Du Cẩn đi sang bên kia, tự nhiên mà ngồi xuống:"Còn không phải thời tiết đột nhiên chuyển ấm, tổ phụ lại tham lạnh, bảo người mở cửa sổ ra. Kết quả đang thời kỳ chuyển mùa, liền bị cảm lạnh."
Trình Nguyên Cảnh nhíu mày, Trình Du Cẩn nhìn thấy lập tức nói:"Cũng không phải là chúng cháu không khuyên ông, nhưng mà tính cách của tổ phụ Cửu thúc cũng biết rồi đấy, trừ phi là do thúc nói, bằng không, chúng cháu nói cái gì cũng không được."
Trình Nguyên Cảnh thở dài:"Ta biết rồi, mấy ngày nữa ta sẽ đi thăm ông ấy."
Đoạn thời gian này Trình Nguyên Cảnh đặc biệt bận, Trình Du Cẩn là một nữ tử khuê các không tiếp xúc gì đến ngoại viện, cũng biết Trình Nguyên Cảnh cực kỳ bận rộn, vừa về nhà cơ hồ lại phải lập tức xách dép lên đi tiếp. Trình Du Cẩn tò mò, hỏi:"Cửu thúc, trong khoảng thời gian này thúc bận cái gì thế?"
"Ta đến ngu hành tư vãn tra hồ sơ Lục Bộ ký ."
Trình Du Cẩn nghe được lời này, trực giác cảm thấy không đúng lắm:"Không phải hồ sơ vẫn luôn được lưu trữ sao, khi nào tra chả được, vì sao Cửu thúc phải gấp gáp như vậy?"
Trình Nguyên Cảnh tán thưởng nhìn nàng, năng lực phản ứng không tồi.
"Tháng sau ta phải điều nhiệm, một khi dời quan đi chỗ khác, liền không thể tùy ý xem xét hồ sở ở Ngu Hành Tư được, cho nên muốn tranh thủ xem hết bây giờ luôn."
Đôi mắt Trình Du Cẩn trừng lớn:"Điều nhiệm? Tại sao lại điều nhiệm? Cửu thúc làm việc, hẳn là sẽ không bao giờ xảy ra sai lầm chứ."
"Chỉ là lựa chọn điều động bình thường mà thôi." Trình Nguyên Cảnh thuận miệng đáp. Hắn chưa bao giờ có thói quen giải thích cho người khác, nhưng mà nhìn thấy ánh mắt của TrìnhDu Cẩn, ma xui quỷ khiến mà bồi thêm một câu:"Ở tư đồn điền, cũng giống như ở Bộ Công thôi, không phải chuyện gì lớn."
Trình Du Cẩn nửa tin nửa ngờ, làm quan coi trọng nhất là giữ chức được lâu dài, nào có người nào mới được bổ nhiệm vào Lục Bộ 24 giờ mà đã bị điều động? Trình Nguyên Cảnh mới ở Ngu Hành Tư được hai tháng liền muốn điều đi nơi khác, xem quyết định này, dường như là muốn luân chuyển cả Lục Bộ một lần vậy.
Trình Du Cẩn không biết đây là có chuyện gì, nàng sợ nhất là trong đó có cái bí mật gì đấy, mà nàng không cẩn thận dẫm vào, chẳng phải khiến cả hai bên đều xấu hổ sao. Trình Du Cẩn rất nhanh liền chuyển đề tài, cố ý nhẹ nhàng nói:"Sắp tới tết Đoan Ngọ rồi, Cửu thúc đã có dự định gì chưa?"
"Đoan Ngọ." Trình Nguyên Cảnh cười một chút, thần sắc không biết vì sao trở nên hờ hứng:"Ngày trừ tà thôi mà, có gì đâu."
"Sao có thể nói như vậy được." Trình Du Cẩn không cao hứng:"Đoan Ngọ chính là ngày trừ tà khử độc, nếu ngày này mà trừ tà, thì có thể đảm bảo một năm khỏe mạnh."
"Trừ tà khử độc. . ." Trình Nguyên Cảnh nhàn nhạt mà cười:"Hôm đó là ngày ta sinh ra, đã là thuộc về cái ác rồi, ngây thơ nhưng tà ác, không độc nhưng vẫn phải khử."
Trình Du Cẩn lập tức nghẹn họng, tháng năm bị cho rằng không may mắn, nên bị gọi là tháng Ác. Người xưa cho rằng, những đứa trẻ sinh vào tháng 5 không thể nuôi dưỡng, sẽ mang đến vận rủi trong nhà. Trình Nguyên Cảnh sinh vào tháng 5, chẳng phải là. . .
Đoan Ngọ hàng năm, từng nhà gióng trống khua chiêng mà trừ Ngũ Độc, quét bệnh uế khí, hắn sẽ có bao nhiêu khó chịu chứ.
Trình Du Cẩn im lặng, thật lâu sau không nói nên lời. Trình Nguyên Cảnh thoạt nhìn cũng không để ý chuyện này lắm, mọi người đều nói hắn không thể sống lâu, năm đó Thái Hậu vì chuyện này, còn mời riêng cao tăng vào cung thi pháp trừ tà. Đáng tiếc, không phải hắn vẫn sống đến bây giờ sao.
Lúc sinh ra khó sinh không chết, hai tuổi bị bệnh thương hàn không chết, năm tuổi gặp "thiên tai" cũng vẫn không chết, nếu Thái Hậu và Hoàng Hậu mà biết, không biết sẽ có bao nhiêu tiếc nuối đây.
Trình Nguyên Cảnh đang suy nghĩ, trên tay đột nhiên có người túm túm. Trình Nguyên Cảnh cúi đầu, liền nhìn thấy Trình Du Cẩn đang cầm một sợi tơ ngũ sắc, vòng trên cổ tay cho hắn:"Tháng 5 con muỗi sỗng lại, bệnh tật hoành hành, thân thể trẻ con yếu ớt, dễ dàng nhiễm bệnh mà chết, cho nên người xưa mới nói tháng 5 không may mắn. Tháng nào mà chả như nhau, nào có cái gì mà may mắn hay không may mắn. Quấn dây tơ trường mệnh trên tay, ngay cả đầu trâu mặt ngựa cũng không thể lôi đi được."
Trình Nguyên Cảnh không dự đoán được có người dám đưa đồ vật cho hắn, sau khi hắn phản ứng lại liền theo bản năng mà giật giật tay, kết quả bị Trình Du Cẩn cầm lấy lần nữa:"Đừng nhúc nhích. Dây tơ trường mệnh ràng buộc với cơ thể người, nếu bị rơi mất, Mão Nhật Tinh Quang sẽ không phân biệt được."
Sau khi buộc xong, Trình Du Cẩn cười giơ lên cho Trình Nguyên Cảnh xem:"Càng không có ai hy vọng sống lâu, càng phải cố trụ lại nhân gian. Người xem, dây tơ trường mệnh bám rất chặt, Cửu thúc có thể sống lâu trăm tuổi rồi."
Càng không có ai hy vọng mình sống lâu, càng phải cố trụ lại nhân gian.
Trình Nguyên Cảnh nhìn gương mặt tươi cười của Trình Du Cẩn, trong lòng đột nhiên bị cái gì va phải một chút. Bọn họ đều không có ai quan tâm, nhìn lướt qua thì có thể tưởng là sống suиɠ sướиɠ lắm, nhưng thực ra căn bản không có ai quan tâm đến sống chết của bọn họ. Hắn nhìn Trình Du Cẩn, phảng phất như xuyên qua thời gian, nhìn thấy bản thân của năm 14 tuổi.
Từ Hoàng thái tử, đến một đứa con riêng không thể ra ngoài ánh sáng. Từ một trữ quân của đất nước, đến người không thể không lấy khoa cử trải đường cho chính mình.
Trình Nguyên Cảnh chậm rãi tươi tỉnh mặt mày:"Được thôi, mượn câu nói may mắn của ngươi."
Mượn câu nói may mắn của ngươi, hắn sẽ trở về Đông Cung, đoạt lại thứ thuộc về hắn, hắn sẽ sống lâu trăm tuổi, chính mắt nhìn thấy Dương gia sụp đổ, tuyên bố cho toàn thể mọi người biết hắn đã trở lại.
Lễ mừng thọ càng ngày càng đến gần, trong kinh thành rõ ràng xao động hẳn lên, nơi nơi đều là người đi mua sắm. Bộ Lễ cẩn thận hỏi một câu, hoàng đế vẫn tỏ vẻ bình thường như cũ với lễ mừng thọ của mình, nói không cần hao tài tốn của, coi như một ngày bình thường thôi, mở tiệc gia đình trong cung là được.
Hoàng đế nói không được làm lớn, người phía dưới đương nhiên không dám cãi, nhưng cũng không thể để nhân dịp này mà có người khác vượt mặt được, cho nên vẫn phải dâng lễ vật công phu nhất. Danh mục quà tặng của Trình gia đã đưa đến vào trong cung, nam tử thì lo sợ bất an, nhưng mà biến cố ngoại viện, liên quan gì đến nữ quyến.
Chuyện các nữ quyến quan tâm, lại là chuyện khác.
"Đại cô nương, việc lớn không tốt!" Bà tử Trịnh thở hồng hộc mà chạy tới, không biết là mệt hay vẫn là tức giận đến mức đấy, mà ngay cả lời nói cũng lắp bắp:"Hoắc gia. . .Hoắc gia đến cầu hôn Nhị tiểu thư!"