Chương 4: Siêu Tự Nhiên

Vương Huyên tâm trí tĩnh lặng, tập trung ý niệm, trong lòng đang độ tịch mịch, nhưng vẫn tinh tường cảm ứng có ánh mắt quan sát tại trên người mình.

Hắn mở mắt ra, nhìn chăm chú phía ngoài khu rừng.

Bốn vị đồng học đến từ Tân Tinh kinh ngạc, khoảng cách còn rất xa, thế mà Vương Huyên lại có khả năng cảm ứng được người ngoài đến?

"Các cậu nhìn thấy không? Chỉ trong sát na thôi, đôi mắt hắn lóe lên vài điểm ánh sáng màu vàng kim rồi biến mất." Chu Khôn khẽ giọng nói giữa bốn người.

Vương Huyên ngừng lại, thu khí, kết thúc nội dưỡng, sắc mặt hắn đỏ hồng, tinh thần sáng lạng, ở trong ánh bình binh, tựa hồ như cả mái tóc cũng lóng lánh phát sáng.

Bốn người họ bước nhanh tới.

Tô Thiền tính tình hoạt bát sôi nổi, dù cách khá xa liền đã chào hỏi: "Vương Huyên, mới vừa rồi tôi hình như trông thấy cậu phát sáng a!"

Vóc người nàng cao ráo, có vẻ không sợ lạnh chút nào, mặc một bộ váy ngắn lộ ra bả vai, nối theo sau là đôi chân dài miên man đi với chiếc tất nữ, càng thể hiện lên form dáng thẳng và dài, mái tóc đen mượt óng ả tự nhiên buông xõa ở ngang vai, khuôn mặt thanh xuân tịnh lệ nở nụ cười, ánh mắt đẹp, thần thái.

Vương Huyên cười đáp: "Tôi có thể hiểu là, cô đang khen tôi anh tuấn, đẹp trai, dương quang xán lạn hay không?"

Thân hình hắn rắn rỏi, đứng dưới ánh bình minh, cười lên quả thật có phần dao động mắt người, hai mắt sáng ngời có thần, hàm răng trắng toát, toàn thân siêu cấp rực rỡ.

"Đồ tự luyến!" Tô Thiền bĩu môi.

Chu Khôn không kiềm được bèn hỏi: "Vương Huyên, cậu luyện thành Thải Khí Thuật rồi ư?"

Gương mặt hắn trắng nõn, mi thanh mục tú, chỉ là cả người hơi mang khí chất u buồn, kỳ thực thể chất tuyệt đối tốt, nhưng tổng quát lại khiến cho người ta có cảm giác thiếu sự rèn luyện.

Mấy người tới từ Tân Tinh này, đều là bạn cùng trường vài năm, bọn họ cùng Vương Huyên siêu quen biết.

Vương Huyên gật đầu: "Gần đây miễn cưỡng gọi là tạm luyện thành."

Trong bốn người thì Từ Văn Bác ngày thường tương đối lạnh lùng, cực hiếm khi giao tiếp với đồng học ở Cựu Thổ, nhưng bây giờ nhịn không được mở miệng, mang vẻ mặt thương tiếc.

"Cựu Thuật, từ khi lần đầu xuất hiện cho đến nay, thật sự quá xa xưa, liền có chút lạc hậu." Hắn lắc lắc đầu.

Buổi sáng sớm đong đầy nắng tươi, nhưng lúc gió thổi qua, lá rụng bay phấp phới, vẫn là lạnh lẽo y như cũ.

Lý Thanh Trúc người cũng như tên, dịu dàng điềm đạm, mang theo phong thái của người trí thức, ôn hòa mở lời: "Không nên nói như vậy, Cựu Thuật tối thiểu nhất cũng sẽ có khả năng cường thân kiện thể, kéo dài tuổi thọ, ngoài ra còn lưu lại tương truyền xa xưa rằng có vài người có thể rất lợi hại."

Mấy người đến từ Tân Tinh đều biết rõ, con đường này không thể nào đi thông nổi, hiện nay đã được vứt bỏ rồi, nàng chỉ là đang an ủi Vương Huyên mà thôi.

Tuy trong lòng Vương Huyên có chút xúc động, nhưng không hề hối hận khi lựa chọn con đường này, ban đầu, hắn là bởi vì hứng thú nghiên cứu Cựu Thuật, chứ không phải là vì mục đích của tính hiệu quả và lợi ích.

Huống hồ, vốn chuyên ngành tự động hóa của hắn cũng chưa buông bỏ, đã sớm thuận lợi lấy bằng cấp thành công.



Từ Văn Bác lắc đầu: "Những điều kia đều là truyền thuyết vô căn cứ, hơn nữa, sinh ra trong thời đại này, khoa học kỹ thuật hết sức chói lọi, dù cho thời cổ đại quả thật có người tương đối lợi hại đi, đã thế còn có thể phục sinh lại ở thời hiện đại, thì thời điểm đối mặt với phi thuyền, các loại cơ giới binh chủng, hiển nhiên tỏ ra không có chút ý nghĩa gì."

Nhưng khi hắn nhìn về phương xa, trong mắt cũng rất tha thiết, như thể là có ngọn lửa đang khiêu vũ vậy, do hắn biết, Tân Tinh có nhiều khám phá chấn động lòng người kia, là lựa chọn tốt hơn, điều này khiến hắn âm thầm kích động, nội tâm nhiệt liệt dị thường!

Mấy người bọn họ trò chuyện một hồi, Tô Thiền cười nói với Vương Huyên, là đối với Cựu Thuật không nên quá tập trung tinh thần, dù sao cũng đã tốt nghiệp, nên suy nghĩ một chút về phương diện vấn đề công việc.

Vài người đến từ Tân Tinh hiểu, một khi đã chọn sai con đường rồi, thì mai sau có cố gắng thế nào cũng vô dụng.

Chu Khôn há to miệng, muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng lại chỉ đành bất đắc dĩ vỗ vỗ bả vai của Vương Huyên.

Bế tắc bởi trưởng bối trong nhà cảnh cáo, hắn không thể tiết lộ bất cứ thông tin gì cho đến khi tình huống ở bên Tân Tinh kia rõ ràng, hiện nay còn thuộc về giai đoạn bảo mật nghiêm ngặt.

"Tôi chúc các cậu trên đường trở về Tân Tinh suôn sẻ, bảo trọng!" Vương Huyên gật đầu, hắn biết, nếu như không có việc ngoài ý muốn, sau này đôi bên khó cùng nhau xuất hiện.

Cửa lớn đến Tân Tinh của Cựu Thổ đã sớm đóng kín, nếu như không phải được bên kia chủ động chọn lọc, thì nhân loại bên này khó có thể di dân chuyển qua.

"Trước khi đi, tôi sẽ mời các cậu uống rượu nếu có cơ hội." Vương Huyên vừa cười vừa nói.

Bốn người vốn đã xoay người rời đi, nhưng Chu Khôn vẫn còn lảo đảo một cái, hắn biết Vương Huyên đang cười hắn đấy.

Hắn thường ngày luôn mang khí chất u buồn, kiệm lời, nhưng một khi say rượu, hắn sẽ triệt để buông thả bản thân, thao thao bất tuyệt, nói nhảm không ngừng.

Ba năm trước, chính Vương Huyên và Tần Thành cùng hắn cụng rượu, làm hắn say đến say rối tinh rối mù, chính mình cũng không biết đêm hôm đó đã nói cái gì.

Vương Huyên nhìn chăm chú bọn họ đi xa.

Trong mấy ngày kế tiếp, lần lượt có các đồng học chuẩn bị đi xa, quay về để thăm quê cũ.

Những người bất đắc dĩ phải chia cắt giữa hai bờ tinh không, là những người buồn bã thương cảm nhất.

Có một đôi tình nhân trong lớp chia tay trong yên lặng, cho đến khi một bên bước lên chuyến tàu đi xa, bên kia mới đau khóc thành tiếng, làm cho người ta cảm thấy thổn thức, mối quan hệ của họ một mực tốt đẹp, thế mà cuối cùng lại buộc kết thúc như này.

Cuối mùa thu nơi đây, người rời đi chắc chắn là thất ý.

Tuy rằng tin tức bên kia truyền đến của Tân Tinh rất mơ hồ, nhưng rất nhiều người linh cảm được nếu bỏ qua Tân Tinh thì sẽ bỏ lỡ một kì ngộ lớn nhất cuộc đời.

Điều duy nhất để cho người rời đi có cảm giác hơi an ủi là vấn đề công việc đã giải quyết, đây là vào thời điểm tham gia ban thực nghiệm trước đây đã cam kết.

Vương Huyên vẫn chưa rời đi, là vì nhà của hắn ở tiểu thành lân cận, cực kỳ gần, nếu như không thể đi đến Tân Tinh, hắn sẽ lưu lại tòa thành thị đang đi học này làm việc.

Tần Thành đã biến mất mấy ngày nay, hắn là người gốc thành thị, gần đây liên tục thăm dò tìm kiếm tin tức chuẩn xác.

Công việc kinh doanh nhà hắn có quan hệ cùng với mậu dịch trong thâm không, dĩ nhiên chỉ là một trong số đông đảo các nhà buôn cung cấp, nhưng cũng có ít đường lối.



Sáng sớm vài ngày sau, Tần Thành xuất hiện ở giáo khu.

"Vương Huyên, tôi rốt cuộc đã hiểu rõ tại sao lúc trước lại thành lập ban thực nghiệm Cựu Thuật, có liên quan đến "Tình trạng" đặc thù mà phía Tân Tinh phát hiện!"

Mới sáng sớm Tần Thành đã chạy tới, sắc mặt đỏ bừng, nhưng không hề thở hồng hộc, là do kích động gây nên.

Gia đình hắn đường đi khá rộng, vừa nhận được tin tức là phía Tân Tinh bên kia phát hiện ra vài hiện tượng thần bí hư ảo nảy sinh và có liên quan đến lực lượng siêu tự nhiên!

"Có lẽ thế gian vẫn còn tồn tại lực lượng siêu tự nhiên!" Hắn la lớn.

Điều này làm sao lại không khiến nỗi lòng người ta phập phồng, sinh ra nhiều liên tưởng? !

Tần Thành bình thường là một người cảm tính, hiện tại tâm tình chập chờn hơi lớn, nhưng sau khi nhìn thấy rõ tình trạng của Vương Huyên, hắn lập tức có chút ngẩn người.

"Cậu vậy mà luyện được "Động tĩnh" lớn như vậy ? !"

Dù biết Vương Huyên đã thu khí thành công, nhưng thấy cảnh tượng trước mắt, hắn vẫn có chút giật mình.

Mặt trời mới lên, vạn vật tràn đầy sức sống, Vương Huyên tựa hồ đang phát sáng, ánh bình minh trên người hắn vô cùng "Nồng đậm", giống như một tầng quang diễm nhàn nhạt đang lưu động.

Vương Huyên ngừng lại, tinh lực thịnh vượng, trạng thái so với mấy ngày trước đây càng tốt hơn nhiều.

"Cậu chờ một lát."

Hắn vừa rồi đón lấy ánh bình minh, nội dưỡng bản thân, thân thể đẩy ra các "Bụi nước bẩn", dẫn đến trên người trở nên dấp dính, hắn nhanh chóng đi tắm rửa bằng nước lạnh.

Vương Huyên thay đổi quần áo sạch sẽ rồi đi ra, nói: "Tôi sớm đã nhìn thấy rồi, mấy cái lão nhân có bối cảnh thâm sâu, đến cuối đời lại càng tin tưởng vào thần bí học. Sau cùng lại thay đổi hành động, đến Cựu Thổ đào móc bí mật từ thần thoại, đầu tư vào nghiên cứu hạng mục Cựu Thuật. Nhất định là lúc trước đã phát hiện ra cái gì đó."

Những người đó tuy đã già đi rồi, nhưng đều đã từng là người tinh tường, không đến mức hoa mắt ù tai mà phạm phải sai lầm đơn giản.

Còn có, một ít học sinh thân phận cùng bối cảnh không đơn giản, nghe theo Tân Tinh chạy đến gia nhập ban thực nghiệm, cũng chứng minh được một số điều nhỏ.

"Ban đầu, có lẽ là bọn họ muốn thông qua nghiên cứu Cựu Thuật để đến tiếp cận lực lượng siêu tự nhiên." Vương Huyên nói ra, nhưng lại nhíu mày: "Thế nhưng, tình huống bây giờ dường như có chút biến đổi."

Trực giác của hắn rất nhạy bén, mấy ngày trước gặp gỡ Từ Văn Bác, Tô Thiền, Chu Khôn, Lý Thanh Trúc, thông qua lời nói của bọn họ, đã đoán được một phần chân tướng.

Mấy người đó đã từng nói qua, Cựu Thuật lỗi thời, lạc hậu.

Tân Tinh bên kia. . . Dường như gai mắt rồi!

Hơn nữa, vào lúc Từ Văn Bác vô ý nhìn hướng cuối chân trời, trong mắt quang mang rất lớn, đó là một loại ước mơ cùng kích động, tựa là đang khát khao tha thiết điều gì đó.

"Lực lượng siêu tự nhiên. . . Có lẽ còn một con đường khác, mà Cựu Thuật bị ném bỏ a" đây là kết luận Vương Huyên tính ra từ việc biểu hiện của mấy người kia.