Vương Huyên lập tức như linh miêu lao lên, đi vào trong một căn phòng phân phối điện ở trong rừng, tìm thấy một cây côn cốt thép dài hơn nửa mét, thật sự là một đồ vật rất thuận tay.
Hắn di chuyển bước chân nhẹ nhàng trong rừng, đem trạng thái siêu giác quan phát huy đến cực hạn, sau đó vung mạnh cánh tay, trong không khí giống như là phát ra tiếng nổ đùng đoàng.
Trong những người nơi xa rút lui, có một người bị ném trúng, ngã xuống trên mặt đất, hắn mở to hai mắt, trong miệng phát ra thanh âm thống khổ, ngực của hắn xuất hiện một lỗ máu trong suốt, trái tim bị xé nát.
Một cây côn cốt thép xuyên thấu qua, rơi xuống mặt đất cách đó khoảng hai mươi mấy mét, âm thanh thanh thúy của kim loại rung lên.
Sắc mặt của những người khác cũng thay đổi, cái này cần sức mạnh cỡ nào? Khoảng cách xa như vậy, tay không ném một cây côn cốt thép, xuyên thủng một người lão luyện có tính cảnh giác rất cao trong bọn họ, để những người còn lại đều run rẩy.
"Nhanh, mau chóng rút lui!" Có người nói nhỏ, bọn hắn nâng một người vừa mới ngã xuống đất, không có dừng lại, nhanh chóng rút đi.
Trước khi đi, có người ở trên đường phun lên những vết máu kia một thứ gì đó, đây có lẽ là một người chuyên nghiệp.
Vương Huyên đằng đằng sát khí, nhưng cuối cùng hắn không có truy đuổi, ở trong rừng đổi vị trí khác, hắn cảm giác ở nơi xa vẫn có họng súng đen ngòm đang nhắm vào rừng cây như cũ, chỉ cần hắn ra ngoài, sẽ bị bắn ngay.
Hắn suy đoán người của Thanh Mộc đang tới, mà những tay súng này đã được thông báo rõ ràng, chính là có người đặc biệt canh giữ từ xa, chính người đó đã thông báo cho nên mới nhanh chóng rút lui như vậy.
Vương Huyên kiềm chế sự xung động lại, không có tiếp tục truy sát, đứng ở trong rừng yên lặng chờ đợi.
Không bao lâu sau, người của Thanh Mộc quả nhiên tới, từ lúc Vương Huyên liên hệ với bọn hắn, bắt đầu chạy đến nơi này, có thể gọi là tốc độ kinh người, hiệu suất cực cao.
Tuy nhiên, đám người kia vô cùng cảnh giác và sớm rút đi.
"Các cậu đuổi theo, điều tra thật kỹ cho tôi, không kiêng nể gì cả, dám ở trong thành phố gϊếŧ người, mà lại đến khu dân cư hạ sát thủ, tôi ngược lại muốn xem xem là đầu nào quá giang long!"
Thanh Mộc đích thân đến, mang đến một nhóm người, để bọn hắn dọc theo manh mối tiếp tục truy đuổi.
Mà chính hắn thì liên hệ Vương Huyên, đơn độc tiến vào trong rừng.
Hắn mang đến một bộ trang bị, là cấp cao nhất.
Vương Huyên lập tức đổi quần áo, rất nặng, chừng ba tầng áo chống đạn, toàn bộ mặc trên người, cộng thêm một áo khoác cũng là đặc chế, có hiệu quả phòng ngự nhất định.
Ngoài ra, còn có một mũ lưỡi trai, nhìn không khác gì mũ bình thường cho lắm, nhưng lại rất nặng.
Vương Huyên ngày thường không thích trang phục này, nhưng bây giờ áo khoác, mũ lưỡi trai đều được mặc lên người, sau đó, hắn lại cầm lên một khẩu súng, muốn đi ra khỏi khu rừng.
Hôm nay phát sinh chuyện như thế này, để cho lửa giận dâng trào trong lòng ngực hắn, bị người chắn cửa, phách lối muốn xử lý hắn, hắn làm sao có thể chịu đựng.
"Chờ chút, tôi cũng thay quần áo khác để đi cùng cậu."
Thanh Mộc nói xong lấy xuống mặt nạ màu xanh, lại đổi một cái áo khoác, muốn hành động cùng với Vương Huyên.
Đương nhiên, việc hắn lấy mặt nạ màu xanh xuống là không đúng, nhưng trên mặt vẫn còn mang mặt nạ da người mô phỏng chân thật.
Hắn không để cho những thủ hạ chuyên nghiệp tiến vào, hắn cùng Vương Huyên từ một phương hướng khác rời đi, tiếp tục đuổi theo.
Hai người bọn họ cất súng, dựa theo Vương Huyên suy đoán, di chuyển theo một hướng khác để đuổi theo.
Đáng tiếc, cựu thổ chịu ảnh hưởng của tân tinh, không ít người kêu gọi bảo vệ quyền lợi cá nhân, việc giám sát trên đường giảm mạnh, số lượng góc chết, khu vực điểm mù có rất nhiều,.
Bằng không, Thanh Mộc có thể vận dụng quan hệ, trực tiếp sử dụng màn hình để giám sát.
Vương Huyên cảm nhận sâu sắc sự cường đại của tổ chức thám hiểm, trong thời gian ngắn như vậy liền điều động đến một nhóm "người chuyên nghiệp", truy tìm những tay súng kia.
"Cậu dùng một hòn đá cùng một thanh côn cốt thép, gϊếŧ chết hai tay súng sao?" Sau khi Thanh Mộc nghe được, rất là kinh ngạc, dù sao vẫn còn là một tân thủ, một người trẻ tuổi chỉ mới hai mươi mấy tuổi, nhưng đã dày dặn kinh nghiệm, thân thủ hơn người, so với hắn năm đó mạnh hơn nhiều.
Vương Huyên giữ tỉnh táo, ánh mắt như bó đuốc, đi vào một khu vực có lưu lượng người đông đúc, quầy rượu mọc san sát hai bên đường, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Thanh Mộc nhíu mày, nói: "Nơi này ngư long hỗn tạp, rất loạn, các loại sinh ý đều có, các nhà đều cam đoan khách nhân an toàn rời khỏi, rất khó tìm người."
Vương Huyên sớm ý thức được, đám người này đã chuẩn bị đầy đủ, trên đường rút lui hơn phân nửa đều có người tiếp ứng, bọn hắn đuổi tới khó có thu hoạch.
Nhưng lúc này, hắn ngẩng đầu lên, nhìn thấy người quen đang đi tới một quầy rượu trên đường.
Cách đó không xa, Chu Vân, Ngô Nhân, Chu Đình và nam nữ khác đang đi tới, họ đều là những nam thanh nữ tú, muốn đi vào trong một quầy rượu nổi tiếng trên con đường này.
Chu Vân nhìn thấy Vương Huyên, lập tức đi tới, thân hình hắn cao lớn hơn người bình thường, hắn mang theo ánh mắt dã tính rất bức người, nhưng đối với Vương Huyên, hoàn toàn không cảm giác, cũng không phải là chưa từng đánh nhau, mà đã đánh nhiều hơn một lần.
"Cách ăn mặc này của cậu rất khác với phong cách trước đây, hôm nay cũng khá đẹp đấy, sao nào, đêm nay muốn trải qua một đêm ướŧ áŧ à?" Chu Vân nhàn nhạt hỏi.
Nhưng, dáng vẻ của hắn không còn chút nào khí thế, trên đầu quấn băng gạc, thanh nẹp nẹp trên xương cánh tay bị gãy, móng tay thì được bôi lên thuốc mỡ, ngay cả xương mũi cũng gãy mất, đang trong giai đoạn chữa trị.
"Cả cơ thể của anh đều là vết thương, giống như là cái bánh chưng vậy, cùng với ai quyết đấu à, bị giày vò thành cái dạng này?" Lời nói của Vương Huyên khiến cho đôi mắt Chu Vân lập tức dựng đứng lên.
Hắn nghĩ tới người con lai mắt xanh kia, ban đầu hắn không hận Vương Huyên, tất cả ân oán đều bị đẩy lên trên người con lai đó, nhưng bây giờ lời nói của Vương Huyên đang đâm vào trái tim của hắn.
Vương Huyên tiếp tục mở miệng: "Anh thật đúng là một người tài giỏi, chỉ mới vài ngày mà thôi, không ngừng cùng người quyết đấu, vì sao tôi luôn có cảm giác anh không phải cùng người đánh nhau, mà là cùng người đánh nhau giữa đường, anh sẽ không phải là cùng ai đó đánh nhau nữa chứ, có ước định với ai đó chứ?"
Má! Chu Vân xém chút nữa bị ngạt chết, tức muốn hộc máu, chỉ chỉ Vương Huyên, trong lúc nhất thời không nói nên lời.
Vương Huyên tự nhiên là đang cố ý kích động hắn, muốn nhìn thấy cảm xúc chân thật nhất của hắn.
Đồng thời, hắn cũng mượn cơ hội này, cẩn thận quan sát vài người trẻ tuổi đối diện, tình cờ gặp nhau ở đây, hắn sẽ không bỏ qua bất kỳ sự hoài nghi và cảnh giác nào.
Rất khó nói, tối nay là ai muốn gϊếŧ hắn.