Lại bị bắt tại trận? ! Bản thân Vương Huyên cũng cảm thấy không còn gì để nói, lần trước thì cũng thôi đi, hoàn toàn là do Tần Thành nói loạn nên đưa tới, lần này thì lại khác, bản thân hắn bị bắt tại trận.
Trước cửa phòng, Triệu Thanh Hạm duyên dáng yêu kiều, mặc một chiếc váy nhẹ nhàng sang trọng, từ thắt lưng trở xuống ôm trọn bờ mông đến trên đầu gối, ôm sát vào người, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Nhưng nàng không duy trì nụ cươi tươi trên mặt giống lần trước, khuôn mặt thanh tú ngọt ngào phủ lên một lớp sương lạnh, tạo cho người ta có cảm giác khác với ngày thường rất nhiều, lạnh lùng nhưng xuất trần.
"Còn đứng đấy làm gì, mau vào đi." Vương Huyên chào hỏi, chủ động đứng lên nghênh đón, dáng người cao, nụ cười tỏa sáng, nói: "Tôi nói với Tần Thành, từ từ rồi gọi món, vì một lát sau Triệu bạn học khẳng định sẽ tới, cậu thích ăn gì, cứ tự nhiên gọi những món cậu thích, đừng tiết kiệm, với tư cách là địa chủ của thành phố, trong thời khắc sắp chia tay, tôi phải chiêu đãi tốt Triệu bạn học chứ."
Tần Thành há to miệng, rất muốn nói, rõ ràng là tôi dùng tiền mời khách mà!
Hắn nhìn thấy Triệu Thanh Hạm lộ ra tính cách băng lãnh, cảm giác rất đẹp, hắn lại liếc mắt nhìn Vương Huyên, trong lòng oán thầm, lão Vương, cậu tự cầu phúc đi, lần này không thể trách tôi được.
Mái tóc dài của Triệu Thanh Hạm đen nhánh mềm mại, khuôn mặt trái xoan thanh tú trắng trẻo, nhưng bây giờ lại không ngọt ngào mà là lạnh lùng, có cảm giác vui lòng cách xa tôi vạn dặm, một đôi mắt to xinh đẹp nhìn Vương Huyên, ánh mắt không còn nhu hòa như trước kia, mà mang đến cảm giác áp bách, đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm vẻ quyến rũ.
Lúc này, nàng không cười, hất cằm tuyết trắng lên, nhìn Vương Huyên.
Nàng bắt đầu đi vào trong phòng, giày cao gót khảm nạm thủy tinh cùng mặt đất phát ra tiếng vang, là âm thanh duy nhất trong khung cảnh yên tĩnh này.
Tần Thành đứng dậy, kéo ra một cái ghế.
Nhưng nàng không đến, mà đi đến một cái ghế sô pha dùng để nghỉ ngơi cách đó không xa, không nói lời nào ngồi xuống, đôi chân cũng không có khuynh hướng giống như thục nữ gác chéo chân, mà là nâng lên, ưu nhã đặt ở trên bàn trà, hai chân gác chung một chỗ, không sợ lộ hàng.
Đôi chân Triệu Thanh Hạm thẳng tắp, đặc biệt thon dài, dáng người rất đẹp.
Hình tượng và khí chất như vậy, khác với Triệu nữ thần mà Tần Thành thường ngày hay thấy, hiện tại nàng quả nhiên giống như Vương Huyên nói, rất có phong phạm Nữ Vương, cách nhìn của hắn về nàng trong quá khứ đã bị sụp đổ.
Nàng không nói gì, hai tay ôm ngực, trong lúc lơ đãng càng lộ ra đường cong mê người, không nói lời nào nhìn Vương Huyên, cần một lời giải thích hợp lý.
Một lần, hai lần, liên tục bị nàng bắt gặp, ánh mắt nàng bây giờ nhìn về Vương Huyên tuyệt đối không còn sự ôn hòa, mặc dù cả người vẫn rất đẹp, nhưng khí chất đầy lạnh lùng và tức giận.
Vương Huyên đứng dậy, nghiêm túc không gì sánh được, hướng về Triệu Thanh Hạm đi đến.
Tần Thành rất bình tĩnh, hiếm thấy lão Vương chật vật như vậy, hiện tại hắn có chút chờ mong, nhìn Vương Huyên lần này làm cách nào hóa giải.
"Tôi xin lỗi!"
Sau khi Vương Huyên đi tới gần, vậy mà nói thẳng lời xin lỗi? Tần Thành cảm thấy tiếc nuối, hắn không chê chuyện lớn, rất thích náo nhiệt, còn muốn nhìn lão Vương biểu diễn một chút.
Theo hắn thấy, Vương Huyên cho tới bây giờ là kiểu người không theo khuôn phép.
Nhưng, một giây sau hắn liền kinh hãi trợn to hai mắt, xém chút nữa la lên, hắn không dám tin vào đôi mắt của mình, không hổ là lão Vương, thế mà, . . Động thủ với Triệu nữ thần!
Vương Huyên nói xong hai chữ xin lỗi, tay phải như đao mãnh liệt đánh thẳng về cổ Triệu Thanh Hạm, trong lúc mơ hồ mang theo âm thanh xé gió, lực lượng lớn doạ người, động tác nhanh kinh người.
Trong không khí giống như phát ra tiếng nổ đùng đoàng, luồng khí lưu kịch liệt run rẩy, đem khăn trên bàn trà tung bay ra ngoài.
Tần Thành khϊếp sợ, mặc dù biết Vương Huyên xưa nay ra tay tùy hứng, nhưng lần này cũng quá hung ác, trực tiếp ra tay độc ác với Triệu nữ thần, không chút thương hoa tiếc ngọc.
Hắn vô cùng khẩn trương, há to miệng, đây kịch bản gì? Lão Vương cũng quá mạnh mẽ, trực tiếp lạt thủ tồi hoa? !
Triệu Thanh Hạm cũng giật mình, trên khuôn mặt mỹ lệ rốt cục biến sắc, Vương Huyên thực sự không cách nào dự đoán được, dám ở chỗ này động thủ với nàng.
Nàng phản ứng cực nhanh, tay phải trong nháy mắt mang theo ánh sáng trong suốt, giống như chủy thủ trắng muốt hướng về bàn tay phải Vương Huyên đâm tới, mặc dù phát động sau, nhưng động tác cực nhanh, khiến không khí run rẩy.
Cùng lúc đó, tay trái của nàng nắm lại, mặc dù nhìn thanh tú, nhưng lực lượng đáng sợ, phát ra thanh âm chấn động, đánh về tim Vương Huyên.
Bàn tay phải như đao của Vương Huyên vẫn giữ nguyên tư thế tiến công, tay trái cũng động, cản nắm đấm trắng noãn của Triệu Thanh Hạm, muốn mạnh mẽ nắm lấy.
Ầm!
Bàn trà vỡ nát do hai chân Triệu Thanh Hạm dùng sức quá nhiều, làm cho nó chia năm xẻ bảy.
Hai tay nàng tiến công, vòng eo mảnh khảnh dùng sức uốn éo, một đôi chân dài giống như là roi Phong Thần, quất vào đầu và ngực Vương Huyên, dứt khoát và tàn nhẫn.
Vương Huyên phản ứng thần tốc, ứng biến hơn người, đưa người hướng về phía trước, đầu gối đùi phải nâng lên, đón đỡ hai chân đối phương, đồng thời hai tay va chạm với nắm đấm của Triệu Thanh Hạm, làm động tác muốn khóa nàng lại.
Tần Thành ở một bên kinh ngạc, sau đó, dưới mông hắn như lắp đặt lò xo, nhảy dựng lên và lao nhanh ra cửa, nhanh chóng đóng lại, không dám để cho người khác nhìn thấy.
Ầm!
Triệu Thanh Hạm nhẹ nhàng mà nhanh nhẹn, thân thể từ ghế sô pha nhanh chóng thoát khỏi phạm vi tiến công của Vương Huyên, giày cao gót dưới đôi chân dài giẫm lên thảm xuất hiện lỗ thủng, có thể thấy được lực lượng ẩn chứa trong cơ thể đang kéo căng của nàng kinh khủng đến cỡ nào.
Trên khuôn mặt của nàng tràn đầy sát khí, rất khác với vẻ thanh tú ngọt ngào trước đây, nàng hiện tại duy trì tư thế chiến đấu cực kỳ cường đại.
Tần Thành nuốt nước miếng một cái, cảm giác khó có thể tin, trước đó Vương Huyên từng nói với hắn rằng hắn không phải là đối thủ của Triệu nữ thần, hắn còn không tin, bây giờ thấy nàng có thể cùng lão Vương quyết đấu, lập tức ngây người, như người mất hồn.
Nhưng, bây giờ không phải là thời điểm để suy nghĩ nhiều, hắn nhổ sợi dây điện mềm trong phòng xuống, nói nhỏ với Vương Huyên: "Muốn trói lại sao? !"
Bạn thân cùng nữ thần ở giữa, hắn không chút do dự lựa chọn cái trước, bắt Triệu nữ thần lại rồi nói tiếp.
Vương Huyên im lặng, chậm rãi thổ khí, hai tay buông lỏng, không duy trì tư thế tiến công nữa.
Triệu Thanh Hạm thì hung hăng trừng mắt nhìn Tần Thành, nàng cũng thu hồi tư thế công kích cựu thuật, thân thể kéo căng dần dần buông lỏng, vặn vẹo vòng eo, giày cao gót giẫm trên mặt đất phát ra tiếng vang.
Vương Huyên mở miệng: "Bội phục, quả nhiên sớm đã tụ khí, nội dưỡng thành công!"