- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Thâm Không Bỉ Ngạn
- Chương 20: Vũ Hóa (2)
Thâm Không Bỉ Ngạn
Chương 20: Vũ Hóa (2)
Ầm!
Cửa vào bị phá, con đường đã được khai mở.
Lúc này, các nhóm ở nơi khác cũng đến.
Vương Huyên yên lặng chuẩn bị, mang đao hợp kim, cầm trong tay súng năng lượng, loại vũ khí này có thể điều chỉnh năng lượng phát ra và có hai loại hiệu quả: trí mạng và bất tỉnh.
Hắn cầm không quen tay, dù sao hắn cầm chưa nhiều nên hắn lựa chọn tiểu công suất có hiệu quả làm bất tỉnh.
"Bọn hắn còn chưa đả thông lòng núi, đi, cẩn thận một chút, xông vào!" Thanh Mộc hô lên, súng năng lượng trong tay hắn trực tiếp quét ngang đi vào.
Trong lòng núi, truyền đến âm thanh ngã xuống và tiếng rên rĩ.
Đột nhiên, Thanh Mộc hướng về phía trước nhào tới, cùng lúc đó Vương Huyên cảm giác lông tóc dựng đứng, hắn cũng thuận thế ngã xuống đất.
Bụp một tiếng, Diêu Tử bên cạnh hắn, ngực bị xuyên thủng, xuất hiện một lỗ máu trong suốt, trang phục phòng hộ cũng ngăn không được, máu tươi phun tung toé khắp nơi.
Diêu Tử trực tiếp ngã trên mặt đất, ngay cả nói cũng không nói được, trực tiếp mất mạng.
Điều này khiến Vương Huyên bị trùng kích rất mạnh, lần đầu tiên hắn thấy có người bị gϊếŧ, mà lại chết trước mặt hắn.
Mặc dù tâm trí thành thục, nhưng hắn vẫn bị xúc động mạnh, nội tâm kịch liệt rung động, đây chính là một mạng người nha, vài giây trước còn cùng hắn sánh vai, giây sau đã ở trong vũng máu, chết thảm trên mặt đất.
Hắn đang hỏi chính mình, lựa chọn con đường này phải chăng quá qua loa rồi? Cùng hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống.
Hắn có phụ mẫu, có thân nhân trong nhà chờ hắn, hắn không thể chết ở bên ngoài.
Vương Huyên để cho mình tỉnh táo lại, vô luận như thế nào, cũng phải sống sót, nhiệm vụ thiết yếu trong chuyến thám hiểm chính là tính mệnh của mình được bảo đảm.
"Chúng ta còn chưa hạ sát thủ, bọn hắn đã không nhịn được, vậy không còn gì để nói." Thanh Mộc gầm nhẹ, đầu tiên đem súng năng lượng điều chỉnh sang công suất gây trí mạng.
Hắn bắn liên hoàn, sau đó thể hiện ra năng lực kinh người, ở trong bóng tối, hắn lao vào từng luồng sáng bay tới, hắn cảm giác siêu cường, du tẩu ở trong địa cung, sớm tránh đi nhiều chùm ánh sáng năng lượng.
Vương Huyên lấy làm kinh hãi, Thanh Mộc quả nhiên là một vị cường giả khó lường, là một đại cao thủ.
Xoẹt!
Đao quang sáng lên, Thanh Mộc vọt tới những người phụ cận kia, trực tiếp vận dụng đao hợp kim, thân thủ của hắn vô cùng đáng sợ, ở trong đám người vung mạnh đao, lực sát thương khủng bố.
"Xông lên!" Hắc Hổ, Phong Tranh và những nhóm khác đều lao theo.
Vương Huyên cũng động, vẫn như cũ sử dụng súng năng lượng có hiệu quả làm bất tỉnh, ở trong quá trình này, hắn hạ gục vài người.
Mặc dù lần đầu tiên tiếp xúc loại vũ khí này, nhưng hắn bắn ở cự ly gần, vẫn có thể trúng mục tiêu.
Vương Huyên rất cẩn thận, nhiều lần di chuyển dọc theo vách núi, trốn ở phía sau tảng đá trong địa cung, có vài lần ánh sáng năng lượng xẹt qua.
Nhưng rất nhanh ánh sáng năng lượng biến mất, người của song phương gặp nhau, cận chiến chém gϊếŧ.
"Thanh Mộc, tôi gặp được siêu cấp cao thủ, người này nắm giữ tân thuật cao thâm, tôi ngăn không được!" Hắc Hổ kêu to, cả người hắn đầy máu.
Có một người bàn tay phát sáng, hướng về Hắc Hổ chém tới, một vùng ánh sáng như ráng chiều tuôn ra, trong quá trình va chạm, nửa người Hắc Hổ đẫm máu.
Rống!
Thanh Mộc rống to một tiếng, vọt tới, cùng cao thủ kia va chạm kịch liệt.
Đông!
Đúng lúc này, vách núi bị phá, có người đánh nát núi đá, đi vào trong một đầu thông đạo khác, quả nhiên giống như Thanh Mộc dự đoán, phụ cận là đường hầm như mạng nhện, từng được đào trước đó.
Người cùng Thanh Mộc quyết đấu kịch liệt, trong tay ôm một rương vàng, xoay người rời đi, vọt vào trong thông đạo kia.
Một đám người truy đuổi.
"Đuổi!" Thanh Mộc là người đầu tiên đuổi theo, những người khác theo sát.
Phong Tranh nói với Vương Huyên: "Cậu nghịch súng tương đối ngượng tay, vừa rồi có mấy phát xém bắn trúng người mình, cậu thủ tại chỗ này, không nên đuổi."
Vương Huyên gật đầu, mặc dù hắn cảm thấy cảm giác của mình rất nhạy bén, sẽ không đánh trúng người một nhà, nhưng đối phương nếu đã nói như vậy, mặc kệ là chiếu cố hắn là tân thủ, hay là thật sự không yên lòng khả năng bắn súng của hắn, hắn không cần thiết phải quan tâm, gật đầu lưu lại.
Trong địa cung an tĩnh, trên mặt đất nằm một đám người, có người đã chết đi, còn có không ít người bị súng năng lượng làm cho bất tỉnh, không lo ngại đến tính mạng.
Vương Huyên rất cẩn thận, trốn ở phía sau một tảng đá lớn, cẩn thận quan sát và cảnh giác.
Quả nhiên, có người giả vờ ngất xỉu, ngay lúc Vương Huyên đi đến gần, có người hô hấp kì lạ, hắn rõ ràng tỉnh táo, có vẻ rất khẩn trương.
Vương Huyên nheo hai mắt lại, hắn thật không ngờ, vậy mà nhận ra đây là một người quen —— Chu Vân!
Hắn không nghĩ tới, thân là dòng chính Chu gia, Chu Vân tự mình đến đây.
Đoán chừng hiện tại hắn hối hận đến xanh ruột, không ngờ sẽ có chuyện xảy ra.
Dù sao, trong quá khứ, các đại tài phiệt khai quật di chỉ khắp nơi, hầu như đều rất thuận lợi, có ưu thế áp đảo, cho dù bị người quấy nhiễu cũng không quan hệ đến đại cục, không ảnh hưởng đến tính mạng.
Vương Huyên âm thầm nói, Tiểu Chu, thật xin lỗi, tôi không thu thập được lão Chu Minh Hiên rất lợi hại kia, vậy thì như lời Tần Thành nói, mỗi lần nhìn thấy anh. . . Đều đánh một trận!
Chủ yếu nhất là, hắn phát hiện Chu Vân có chút dị thường, giống như là trong lúc cấp bách cùng người khác đổi bộ đồ đen phổ thông, không có mặc trang phục phòng hộ cao đẳng, đây rõ ràng là muốn giả chết trốn thoát.
Mà Vương Huyên chú ý tới, trước ngực của hắn giống như là cất giấu thứ gì đó.
Vương Huyên yên lặng nhấc một khối đá lên, không một tiếng động ném tới, phịch một tiếng, Chu Vân ôm đầu kêu thảm, trực tiếp nhảy dựng lên, đầu chảy máu.
Vương Huyên cũng không có hạ sát thủ, hắn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp trường cao đẳng, cùng đối phương không có thâm cừu đại hận, vô luận như thế nào cũng không thể gϊếŧ hắn được.
Vương Huyên như một con thằn lằn di chuyển xung quanh tường, bám vào vách đá, xoát một tiếng, xoẹt một tiếng, đem quần áo trước ngực Chu Vân xé rách, đem hộp ngọc cướp đi, sau đó nhanh chóng lùi lại, lần nữa trốn ở phía sau tảng đá lớn.
Quả nhiên, vừa rồi hắn không có sử dụng súng năng lượng làm Chu Vân bất tỉnh là đúng, bởi vì bản thân Chu Vân đau nhức kịch liệt nhảy dựng lên, ở nơi đó giãy dụa, những người âm thầm giả chết không dám bắn lung tung bên này, thẳng đến khi Vương Huyên cướp đi hộp ngọc, bứt đám người đứng lên, Chu Vân giãy dụa chạy tới, mới có ánh sáng năng lượng bắn tới.
"Bắt hắn lại cho tôi, trong kim hàm cất giấu hộp ngọc nguyên bản thuộc về tôi, nhưng bây giờ bị hắn cướp đi!" Chu Vân gầm thét.
Oanh!
Vương Huyên trốn ở phía sau một tảng đá lớn, tế đàn cách hắn không xa bị bắn trúng, vậy mà ngoài ý muốn chia năm xẻ bảy, âm thanh sụp đổ vang lên.
Vài tiếng kinh hô vang lên.
Dưới tế đàn còn có một vùng không gian khác, một bên vách đá ở gần đó, có một cái bồ đoàn, phía trên lại có một người ngồi xếp bằng, cả người mặc vũ y, mái tóc đen dài, sắc mặt hồng nhuận và sáng bóng, nhìn qua chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi.
"Người mặc vũ y, hắn là. . . Trong cường giả phương sĩ đỉnh cao, nhục thân vẫn. . . tồn tại ở thế gian!" Những người còn sống trong địa cung rung động.
Trọng yếu nhất chính là, phương sĩ này là cường giả đỉnh cao, trong tay cầm một quyển sách màu bạc bằng da thú, ngay khi cúi đầu quan sát, giống như là còn có sinh mệnh, cho đến bây giờ vẫn còn sống.
Người của tài phiệt hiểu rõ nội tình, bọn họ hiểu rằng người này kỳ thật đã chết.
Sưu sưu sưu!
Mấy đạo thân ảnh lao nhanh xuống, mượn nhờ nham thạch yểm hộ, tiếp cận phương sĩ tuyệt đỉnh trong truyền thuyết kia.
Sự tình phát sinh nhanh chóng, vô thanh vô tức, nam tử tóc đen kia hóa thành bụi, vũ y tiêu tán, hắn giống như là vũ hóa tại chỗ, hoàn toàn biến mất không thấy.
Phốc phốc phốc!
Sáu người tiến tới không hiểu vì sao bản thân bị chia năm xẻ bảy, quần áo đầy máu đồng thời rơi xuống, nhuộm đỏ mặt đất.
Vũ y tan rã, rơi xuống hóa thành bụi, cuối cùng chỉ còn lại một quyển sách da thú màu bạc rơi trên mặt đất, mang theo ánh sách bạc nhàn nhạt.
Một màn kinh người này triệt để đem Vương Huyên trấn trụ!
- 🏠 Home
- Huyền Huyễn
- Khoa Huyễn
- Thâm Không Bỉ Ngạn
- Chương 20: Vũ Hóa (2)