Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Thâm Không Bỉ Ngạn

Chương 1: Cựu Thổ

Chương Tiếp »
Mặt trời lặn xuống phía tây, đoàn tàu đi xa, âm thanh đoàn tàu va chạm với đường ray mang theo những chiếc lá rụng khô héo, cũng mang theo sự đìu hiu của mùa thu.

Vương Huyên nhìn chăm chú, cho đến khi đoàn tàu dần biến mất hẳn, hắn mới thu hồi ánh mắt tạm biệt những bạn học.

Xa nhau, mỗi người một nơi, không biết phải trải qua bao nhiêu năm mới có thể lại gặp nhau, thậm chí có ít người còn có thể là sẽ không bao giờ gặp nhau.

Chung quanh, có người còn ở lại từ từ phất tay, thật lâu vẫn chưa buông xuống, cũng có người trầm mặc, có chút thương cảm.

Cùng nhau đi qua bốn năm đại học, tình nghĩa lâu năm với nhau, khó mà dứt bỏ.

Ánh chiều tà chiếu xuống những chiếc lá vàng rụng, khung cảnh đan dệt nhau như có cảm giác trôi qua rất nhiều năm.

Một nữ sinh thanh tú xoay người sang chỗ khác, âm thầm lau đi nước mắt dưới mắt kính.

Trong thời đại đặc thù này, sau khi tốt nghiệp, bọn họ bắt đầu sống cuộc sống của riêng mình, có thể là cả đời này sẽ không gặp nhau thêm lần nào nữa.

Gió thu thổi qua, lá vàng lộn xộn, bay lả tả.

Mùa này, có người thất ý, có người đắc ý.

Tốt nghiệp đã được bốn tháng rồi, có người thì ở trong tòa thành thị này, tương lai xán lạn, cũng có người chờ đợi trong vô vọng, mà càng có nhiều người buồn vô cớ rời đi, trở về quê cũ.

Vương Huyên đang trên đường trở về, cũng đang suy nghĩ bản thân nên đi theo con đường nào.

Đường đi cũ kỹ, cây ngô đồng hai bên đường rơi xuống rất nhiều lá cây, khắp nơi đều là lá.

Có người sánh vai đi cùng với hắn, than thở thay hắn: "Vì sao cậu không được lựa chọn? Bọn họ đã bỏ cậu thật rồi! "

Thân là bạn học, lại cũng là bạn thân, theo Tần Thành thấy, nếu có danh ngạch, Vương Huyên rất dễ nằm trong danh sách, hắn tất nhiên sẽ được chọn.

Sau khi có kết quả, rất nhiều người cảm thấy phức tạp, Vương Huyên thế mà không được chọn.

"Đừng nói tớ, kết quả của cậu thì sao?" Vương Huyên hỏi hắn.

Tần Thành nhỏ giọng nói cho hắn biết, nhà hắn móc nối quan hệ nên có thể sẽ đi Tân Nguyệt.

"Tân Nguyệt, bờ bên kia thâm không... Về sau chúng ta còn có thể gặp lại nhau nữa hay không?" Vương Huyên dừng bước, những bạn bè đều đã đi xa rồi.

Dáng người hắn cao, không gầy, cơ thể cân xứng có lực. Trong ánh nắng chiều, trên người có một tầng hào quang vàng nhạt, một đôi mắt thanh tịnh mà có thần.

"Tớ sẽ trở lại, nhất định còn có thể gặp nhau." Tần Thành là loại người cảm tính, khó bỏ quê hương, nhất là nghĩ đến việc không thể gặp lại bạn bè, trong lòng có chút không dễ chịu.

"Khi nào trở về nhớ thì báo cho tớ!" Vương Huyên dùng sức ôm lấy đầu vai của hắn.



Trong gió có tiếng ngẹn ngào truyền đến, Vương Huyên vàTần Thành quay đầu, nhìn thấy một vị nam đồng học cảm xúc rất kích động.

Sắc mặt người kia tái nhợt, khóc thành tiếng, dùng sức hô hào: "Tớ thật sự rất muốn ở lại tòa thành thị này, muốn chờ cơ hội cuối cùng, tớ không muốn về nhà!"

Ở chỗ này sinh hoạt cùng học tập bốn năm, hắn đã rất cố gắng, phấn đấu, tranh thủ, quy hoạch tương lai của mình, muốn tìm đến địa vị của mình, nhưng cuối cùng không ở lại đây được.

Hắn nghẹn ngào khóc rống.

Gió thu mang theo ý lạnh, tâm tình một số đồng môn càng thêm sa sút.

Một bên khác, một đôi tình lữ dừng bước lại, nhìn nhau, không nói tiếng nào, chỉ im lặng rơi lệ.

Bọn hắn sẽ đi những nơi khác nhau, từ nay về sau phải cách xa nhau không phải mấy ngàn dặm, mà là cách một mảnh tinh không, đời này có lẽ sẽ không còn được gặp lại nữa.

Khuôn mặt hai người đều là nước mắt, một lần ôm nhau cuối cùng, sau đó, chỉ còn lại sự trầm mặc.

Tòa thành thị này rất lớn, nhưng lại có chút cổ xưa, vẫn còn lưu lại vết tích của thời đại trước, bên đường không ít cây cổ thụ đều rất thô, khoảng một hai trăm năm tuổi.

So ra, phong cách quá khứ cả tòa thành thị tiếp nhận được bảo tồn lại qua rất nhiều năm tháng.

Địa phương khác, có những thành thị lưu lại ở thời đại trước đã bị bỏ phế, không có dấu chân người, diện tích hoang vu rất lớn, dây leo bò đầy, bụi gai mọc thành bụi, dần dần bị cỏ cây bao phủ.

Quay trở lại giáo khu, Tần Thành còn đang vì Vương Huyên không cam lòng, khuyên hắn đi tìm người hiểu rõ nguyên nhân, vì cái gì bị từ bỏ, đòi một câu trả lời hợp lý.

Cho dù tốt nghiệp, bọn hắn vẫn được cho phép dừng chân ở giáo khu, thẳng đến khi nào xác định xong xuôi tất cả nhân tuyển cuối cùng.

Cơ hội khó có được, người được tuyển chọn lưu tại tòa thành thị này chờ đợi, sau đó không lâu sẽ tiến về Tân Tinh, bên kia hình như phát hiện được thứ gì đó không tầm thường.

Tần Thành cũng không có được tuyển chọn, người nhà của hắn hao hết khí lực cũng chỉ cho hắn có cơ hội tiến về thâm không.

Hắn sẽ tiến về Tân Nguyệt, mặt trăng chuyển động quay chung quanh Tân Tinh kia, là căn cứ bên ngoài Tân Tinh trọng yếu nhất.

Tần Thành thấp giọng nói: "Ngươi biết không, cho dù hiện tại bên kia chỉ có lời đồn đại vụn vặt, cũng đủ khiến cho những người có được tin tức ngầm nhiệt huyết sôi trào. Vô luận như thế nào, tôi phải đạt được một cái danh ngạch!"

Dưới ánh trăng, bóng cây lắc lư, Vương Huyên trên bãi cỏ duỗi người ra, hắn đang diễn luyện "Tán Thuật" thời đại trước,tính thực chiến cực mạnh, kéo theo lá vàng trên mặt đất bay múa đầy trời.

Hắn không có dừng lại, động tác rất nhanh, nhưng hô hấp đều đặn, nói: "Ta đang đợi kết quả cuối cùng."

Không gian vô tận, vũ trụ mênh mông, nhưng nó lại băng lãnh, tĩnh mịch, ngoại trừ Cựu Thổ, mọi người chỉ tìm được Tân Tinh là có sinh mệnh.

Nhưng mà, rất nhiều năm trước, cánh cửa đến Tân Tinh đã đóng lại, người bình thường ở Cựu Thổ rất khó đi vào.



Tân Tinh, có ít người dần dần bắt đầu đem nơi này xưng là Cựu Thổ.

Mà ngày xưa, nơi này tên là Địa Cầu, là khởi nguồn của nhân loại.

Có lẽ, nó thật sự có chút "Cổ xưa", có không ít thành thị hoang vu, cỏ dại thành bụi, không người ở lại.

Tất cả những gì xảy ra ở đây, đều bởi vì một trận chiến tranh mang đến ở thời đại trước.

Khi khoa học kỹ thuật phát triển đến độ cao nhất định, một khi phát sinh chiến tranh nóng sẽ phi thường đáng sợ.

Thế giới phồn hoa bị phá hủy, trở nên không còn gì, chỉ còn lại sự hoang vu và tiêu điều.

Lúc đó, có số lượng lớn người trốn vào trong bầu trời cao.

Kỳ thật, khi đó khoa học kỹ thuật của nhân loại cũng không có sáng chói như trong tưởng tượng, trước khi bắt đầu trận chiến, trên mặt trăng đã thành lập căn cứ.

Cho nên, người đào tẩu chỉ có thể tạm thời lấy mặt trăng là địa phương đặt chân.

Dưới loại tình huống này, nhân loại trong lúc bất chợt thực hiện đại di dân, phát hiện một hành tinh mới có sinh mệnh có thể sinh sống được!

Người Cựu Thổ đến nay đều cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.

Rất nhiều người sinh ra nghi hoặc đối với tiết điểm lịch sử, đến tột cùng là vì nguyên nhân gì dẫn đến khoa học kỹ thuật tuyến đầu đột nhiên bạo phát mạnh đến như vậy?

Các phương giữ kín như bưng.

Lấy độ cao khoa học kỹ thuật năm đó mà nói, vô luận là trạng thái lỗ đen ổn định, hay các loại hắc khoa kỹ như động cơ warp đều khó có khả năng trong khoảng thời gian ngắn thành hiện thực.

Cựu Thổ có người hoài nghi, hết thảy đáp án đều có thể trên mặt trăng!

Đáng tiếc, chiến tranh nóng tạo thành hậu quả quá nghiêm trọng, đại địa bị phá hủy một nửa, Cựu Thổ đã nhiều năm như vậy không cách nào khôi phục lại được, các loại khoa học kỹ thuật bị thụt lùi nghiêm trọng, thời gian rất lâu không cách nào lên mặt trăng.

Hơn một trăm năm đi qua, nhân khẩu trên Cựu Thổ mới khôi phục đến một tỷ người, so với năm đó kém xa, rất nhiều nơi đến nay cũng còn rất hoang vu.

Lần đầu tiên phát hiện Tân Tinh, từng đem số lượng lớn người sống sót trên Cựu Thổ mang đi, số lớn nhân tài rời đi theo, vì lý do đó mà Cựu Thổ bị thụt lùi nghiêm trọng, khó có thể khôi phục được, mà loại đại di chuyển này kéo dài mấy chục năm.

Thẳng đến hơn trăm năm trước, Tân Tinh mới đóng cửa.

Lại thêm đại địa bị chiến tranh nóng tàn phá khắp nơi, hoàn cảnh cực kỳ ác liệt, nhân khẩu Cựu Thổ không có còn lại bao nhiêu, muốn khôi phục, khó, rất khó.

Dưới ánh trăng mông lung, Vương Huyên diễn luyện "Tán Thuật", động tác bỗng nhiên tăng tốc, một tiếng nổ vang, tay phải lưu lại trên một cây đại thụ một thủ ấn rõ ràng, đại thụ rung động kịch liệt, lá vàng đầy trời như thác nước rơi xuống.

Tần Thành rất giật mình: "Tán Thuật, cậu vậy mà thật sự luyện được một chút? Những người từ bỏ cậu chắc chắn sẽ hối hận!"
Chương Tiếp »