Chương 234: Bảo Bảo Thẩm Minh Tùng

Xét thấy trước mắt quan hệ giữa Thẩm Khê cùng Tống Tử Hòah vẫn chưa công khai, mà Thẩm Khê ở trọg mắt ba Thẩm mẹ Thẩm cũng là bậc cha mẹ, cho nên bảo bảo không ngời dự kiến được sáp nhập vào hộ khẩu Thẩm gia.

Khi sinh bảo bảo không lâu, Tống Tử Hoành liền tìm thầy bói bói cho con mình một chút, thầy bói nói bảo bảo mệnh thiếu thủy, Thẩm Khê vừa nghe thấy cũng vui vẻ, nguyên nhân không chỉ bảo bảo mà cô cũng là mệnh chiếu thủy. Cho nên Tống Tử Hoành tính toán, dù sao họ cũng mang ba điểm thủy, dứt khoát ngay cả tên hay họ đều phải có ba điểm thủy, cuối cùng đủ thầy bói liền cho chữ " Minh" ở giữa, còn hai chữ còn lại để hai người họ tự chọn. Thẩm Khê liền lấy chữ " Tùng hài âm giống chữ "Tống" đặt tên con, thế nên tên chính thức bảo bảo nhanh chóng được định ra. Tiểu đoàn tử Thẩm tên gọi Thẩm Minh Tùng, thường gọi là bảo bảo.

Khi bảo bảo ba tuổi, Tống Tử Hoành lại lần nữa đưa ra ý muốn ly hôn, nhưng lần này hắn phát hiện Thẩm Hủy là căn bản không có ý định ly hôn.

Bất quá đối mặt với sự kiên quyết đó hắn không lại kiên trì ly hôn, mà là thỏa hiệp lui một bước, lựa chọn cùng Thẩm Khê dọn đến một thành phố khác, bắt đầu lại cuộc sống mới.

Hắn không tiếp tục làm việc ở viện Nghiên cứu cũ, mà hùng vốn với mấy người bạn mở một văn phòng nghiên cứu phát minh phần mềm, tự chủ công việc nên thời gian chi phối so với trước kia có phần tự do hơn.

Bất quá điều tiếc nuối chính là không thể thực hiện lời hứa trước đây - phụ trách hướng dẫn Thẩm Khê hoàn thành bài Nghiên cứu, cô phải giao cho người hướng nội khác .

Thẩm Khê lựa chọn ở khi bảo bảo bốn tuổi mới làm nghiên cứu, bởi vì em bé bốn tuổi vừa lúc có thể đi nhà trẻ, Thẩm Khê cũng từ ngày đó có thời gian riêng cho mình.

Từ đó về sau, Thẩm Khê ngày ngày đọc sách, làm nghiên cứu, tan học lại đến nhà tre đón con. Đương nhiên, loại sinh hoạt này khiến một bộ phận nghiên cứu sinh độc thân hâm mộ hỏng rồi.

Năm 29 tuổi cũng đã có được một bé con bốn tuổi, bản thân vừa xinh đẹp lại có tiền, đối với cẩu độc thân mà nói Thẩm Khê đây chính là niềm thỏa thỏa mãn của bao người!

Nhà trẻ tan học sớm, Thẩm Khê khi không có tiết cũng thỉnh thoảng sẽ đưa bảo bảo đi trường học. Không phải không ai đưa giúp mà là vì nguyên nhân khác. Bảo bảo còn khi còn bú sữa hoạt bát vô cùng,nhưng về sau lớn lên ngược lại hay nhát gan thẹn thùng, Thẩm Khê vì rèn luyện can đảm cho con nên thường xuyên dẫn con đi ra ngoài giao lưu với mọi người.

Tiểu bánh bao trắng trẻo bụ bẫm vừa xuất hiện, thường xuyên được một đám đông nhiệt tình vây quanh ngắm nhìn. Sau đó vì chuyện bảo bảo bị nhiệt tình kia dọa sợ tới mức tình nguyện cùng ba ba đi làm, cũng không muốn cùng mẹ đến trường học, vì thế ngoài cửa trường học thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy một người đã cao lớn thành thục nắm tay một bé con chỉ cao tới đùi hắn, đi giữa đám người chen chúc ngoài cửa.

Phúc lợi này nếu đổi cho người khác nhất định sẽ hạnh phúc đến ngất xỉu đi, nhưng Thẩm Khê chỉ cảm thấy đau đầu, mỗi lần đều nhắc nhở, về sau nhắc nhiều nên Tống Tử Hoành liền đổi thành ở trong xe chờ, cuối cùng cũng không thấy được.

Khi bảo bảo ba tuổi, đúng là Tống Tử Hoành quyết định đi thành phố khác sinh sống, mấy ngày trước khi rời đi, Thẩm Khê rối rắm hồi lâu, cuối cùng vẫn là quyết định mang con trở về Thẩm gia một chuyến, để ba Thẩm mẹ Thẩm có thể nhìn cháu.

Trừ bỏ phải cho bảo bảo nhập hộ khẩu, Thẩm Khê chỉ về Thẩm gia một lần khi lấy sổ. Lúc ấy ba Thẩm mẹ Thẩm còn tức khí trên đầu, căn bản không đoái hoài, Thẩm Khê cũng đoán được sẽ có tình huống này, cũng không mang theo con trở về, cho nên đến nay ba Thẩm mẹ Thẩm vẫn chưa gặp được bảo bảo.. Tống Tử Hoành đưa Thẩm Khê dưới lầu tiểu khu.

"Đi thôi, anh ở đây chờ em"

Chân chính bước tới cửa nhà, Thẩm Khê lại lúng túng, khuôn mặt nhỏ tràn đầy ưu sầu, tay nắm tay Tống Tử Hoành không tự giác nắm chặt

"Em,.. Em hơi sợ."

"Đừng sợ, có anh ở đây,"

Tống Tử Hoành biết hôm nay nếu Thẩm Khê không thấy được thì cả đời khúc mắc, hắn dùng giọng nhẹ nhàng khiến cô giảm bớt khẩn trương.

"Anh ở cửa chờ em, nếu ba mẹ mắng em, em cứ gọi anh, anh sẽ giải vây cho em."

Thẩm Khê quả thực bị hắn chọc cười, "Anh ngốc nha, cửa đóng lại anh làm sao nào tiến vào?"

Tiểu bảo bảo đi theo mẹ nghe vậy, lập tức giơ tay tuyên bố.

" Con... Con có thể bảo vệ mẹ!

Thẩm Khê càng vui vẻ, bảo bảo có thể làm cô bớt áp lực, cảm thấy lại thế nào cũng nên đi một chuyến. Vì thế một lớn một nhỏ cho cất bước, tay nắm tay như đang ra trận đánh giặc, hướng hàng hiên đi đến.

Trong phòng, ba Thẩm mẹ Thẩm cũng đứng ngồi không yên, không nhịn được nhìn phía cửa chờ chuông cửa vang lên. Từ tối hôm qua khi nhận được điện thoại của con gái, ba Thẩm mẹ Thẩm dường như là một đêm không ngủ. Dù sao vẫn là là miếng thịt từ trên người rơi xuống, bọn họ tuy giận nhưng sao có thể không lo nghĩ cho con.

Chờ đợi lâu chuông cửa cũng vang lên, ba Thẩm mẹ Thẩm lập tức ngồi thẳng dậy, đổi thành một bộ dáng trấn định. Thẩm Khê nhìn thấy ba mẹ rõ ràng già nua không ít, nước mắt từ hốc mắt lăn xuống.

"Ba, mẹ,"

Cô bước nhanh đi qua đi, ôm lấy mẹ Thẩm. .Thẩm Minh Tùng nhìn thấy mẹ khóc, cũng "Oa" một tiếng khóc lên. Ba Thẩm vội vàng đi ôm cháu ngoại, từ trong túi móc ra mấy viên kẹo sữa.

"Bảo bảo đừng khóc, ngoan nga, ông ngoại cho con kẹo sữa."

Nói xong liền lột một viên nhét vào trong miệng bảo bảo. . Tiểu đoàn tử nếm được vị kẹo sữa thơm ngọt, tức khắc quên khóc, mạt mạt nước mắt, lúc này mới phát hiện người trước mắt nó không nhận thức được là ai?