Chương 16: Cậu có bạn gái sao?

Thành Du không biểu tình gì, sắc mặt lạnh lùng, bộ dáng giống như không dễ nói chuyện, bởi vậy Thư Ninh đêm nay đến từ lâu nhưng chưa tiến đến nói chuyện với cậu. Sau khi hai người nói chuyện được vài câu, cô liền phát hiện cậu dễ nói chuyện hơn cô đoán rất nhiều, nên cô liền mạnh dạn muốn xem cậu nói hát không được hay đến cuối cùng là như thế nào.

Thành Du dừng bước, quay đầu chăm chú nhìn cô, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Cô xác định muốn nghe sao?"

Thư Ninh nhìn thấy vẻ mặt cam chịu của cậu, càng thêm vài phần tò mò, cô gật đầu, còn chưa kịp biểu hiện cô chờ mong. Lúc này, một cánh cửa bên phải hành lang có động tĩnh, từ phía sau cánh cửa truyền đến tiếng kêu của một người phụ nữ

Thư Ninh vừa mới bị Chu Cẩn quấy rối, bây giờ giống như chim sợ cành cong. Cô sợ sẽ có cô gái khác xảy ra chuyện tương tự nên vội vàng bước tới, nhưng cửa đã bị người bên trong khóa trái rồi, Thư Ninh đành phải kiễng chân nhìn qua tấm kính nhỏ phía trên tường.

Bên trong quả thật có một nam một nữ, hai người chồng lên nhau, cùng nhau ngã xuống ghế sofa, hôn nhau không rời, chàng trai mặc đồng phục đội màu cam trắng giống như Thành Du. Bọn họ hôn nhau vô tư đến mức hoàn toàn không chú ý tới tiếng động Thư Ninh làm ra.

Dường như hai người đều tình nguyện, âm thanh kia cũng là do kɧoáı ©ảʍ.

Thư Ninh nhanh chóng rời khỏi nhìn trộm, Thành Du bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt bối rối của cô, cũng tò mò theo động tác của cô nhìn vào trong. Cậu cao hơn cô rất nhiều nên không cần nhón chân lên, gần như là tùy ý cúi đầu nhìn xuống, quan sát khung cảnh trong phòng.

Mặt Thành Du nóng lên, quay đầu, Tô Đại vẫn to gan lớn mật như cũ, còn cô gái dưới thân cậu ta, cậu chưa nhìn thấy qua.

Khuôn mặt Thư Ninh cũng nóng bừng, cô nhận ra kiểu tóc của chàng trai đó chính là Tô Đại - người chơi đường trên của WIT. Câu nói của Đàm Lộ chợt hiện lên trong đầu Thư Ninh, cô hỏi Thành Du: "Nghe nói tối nay câu lạc bộ không quản các cậu, cũng bao gồm cả chuyện như vậy đúng không?"

Thân hình Thanh Du dừng lại, câu hỏi của cô khiến cậu bắt đầu phân tâm, cậu cảm thấy nhiệt độ bên tai mình ngày càng tăng, cậu không muốn cô chú ý nên đáp lại: "Đúng vậy, đêm nay Ngụy Thanh vui vẻ, muốn làm cái gì cũng được."

Thư Ninh à một tiếng, không nói tiếp. Tác dụng của Whiskey chậm rãi trở lại, cô không phải là một người nhanh say, lúc này chỉ là hơi ngà ngà say mà thôi. bên trong ngực cô dường như có một quả bóng bay, nhẹ nhàng bay đến mức cô không muốn làm nổ nó.

Tất cả những gì cô có thể nhìn thấy trước mắt là cảnh hay người thân mật hôn nhau một cách say sưa, điều này làm cho Thư ninh có chút khát nước, đã bao lâu rồi cô chưa hôn nhỉ?

"Cô còn muốn nghe tôi hát sao?" Thành Du cúi đầu nhìn cô, cậu cảm thấy giọng hát mà cậu không thể biểu diễn có thể phá vỡ những suy nghĩ lung tung của cậu, thuận tiện giảm bớt bầu không khí khó xử khi cậu và Thư ninh xen vào sự thân mật của Tô Đại và một cô gái.

Ánh đèn trong góc nơi bọn họ đang đứng lờ mờ, nhưng Thư Ninh lại có thể cảm nhận được ánh mắt của cậu đang nhìn cô chăm chú. Đưa mắt nhìn xuống phía, cô thoáng nhìn đôi môi mỏng của cậu.

Vóc dáng của cậu rất cao, thân hình thon dài cao ráo, Thư Ninh ước chừng cô chỉ có thể chạm tới cằm cậu khi cô kiễng chân lên. Nhưng bây giờ cậu đang nhìn xuống cô, có lẽ, cô có thể dễ dàng chạm vào môi cậu.

"Thành thật mà nói, tôi không muốn nữa." Thư Ninh chậm rãi trả lời, tim đập loạn xạ.

"Được, vậy tôi không hát nữa." Thành Du gãi đầu, "Tôi quả thật hát rất bình thường."

Hai người nhất thời im lặng không nói chuyện.

Xem ra cậu rất giỏi giữ im lặng, Thư Ninh thầm cảm thấy những gì cậu nói với cô tối nay đã đến giới hạn rồi. Nhưng Thư Ninh lại không hề cảm thấy buồn chán, thậm chí còn rất vui vẻ.

Cô có chút hưng phấn nên không trông giữ tốt con quỷ trong lòng, nó bắt đầu nhảy lên nhảy xuống, khuyến khích cô buông thả bản thân một cách vô đạo đức.

Là cậu ấy, là cậu ấy.

Nó đang không ngừng nhắc nhở Thư Ninh.

"Chúng ta trở về đi." Đôi môi kia hơi hé mở.

Cùng lúc đó, hầu kết Thành Du lăn xuống, đầu óc vốn đang hỗn loạn của Thư Ninh đột nhiên trở nên sáng suốt.

"Thành Du." Thư Ninh mở miệng gọi cậu, trong thanh âm mang theo run rẩy.

"Hả?" Cậu nhướng mày.

"Cậu, cậu có bạn gái sao?" Thư Ninh cắn môi, khẩn trương đến mức lắp bắp.

"Không có." Đôi mắt hơi nhướng lên, dường như đang bối rối trước câu hỏi đột ngột của cô, "Sao vậy?"

"Bởi vì..." Thư Ninh hít một hơi dài, có chút sợ hãi nắm chặt tay, "Bởi vì tôi muốn hôn cậu."

Chàng trai sửng sốt, Thư Ninh không đợi cậu phản ứng, kiễng chân nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.