- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
- Chương 35
Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
Chương 35
Nghe xong giải thích của cậu, ánh mắt Sở Diệc Mạc liền dừng lại trên môi cậu, chỗ đó có dấu vết sưng đỏ, thoạt nhìn như bị người khác hung hăng cắn qua, lập tức lòng của anh giống như bị dao găm cắt qua, “Cậu ta vậy mà dám hôn em.”
“Nhưng mà người em thích chỉ có anh.”
“Thích, thích, em thích anh” Sở Diệc Mạc như choáng váng sững nguyên tại chỗ, khó có thể tin chính mình nghe được, cho nên liền hỏi lại, còn bị cà lăm nữa.
“Em chỉ có thể chấp nhận anh đυ.ng chạm.” Không thể tưởng được anh trầm ổn như vậy cũng sẽ thất thố, ánh mắt Lê Tuần tĩnh mịch nhìn anh, thâm tình nói với anh, có lẽ chính mình đã để cho Sở Diệc Mạc đợi quá lâu, khiến anh không nghĩ tới cậu sẽ chấp nhận anh, cho nên dưới đáy mắt của anh lướt qua rất nhiều loại cảm xúc, giật mình, kinh ngạc, kinh hỉ đều đan xen vào cùng một chỗ.
“…”
“Em chỉ thích anh hôn em.”
“Lê Tuần ── “
“Bởi vì em yêu anh, những lời này em chỉ muốn nói cho anh biết.”
“…”
Những lời này cũng giống như ma chú, chặt chẽ cuốn lấy toàn thân Sở Diệc Mạc, phảng phất có một dòng điện chạy khắp tứ chi, làm anh không xử lý kịp, không nhúc nhích cũng không có biện pháp nói chuyện, anh tựa như choáng váng nhìn cậu.
“Em chỉ thuộc về anh, anh không cần lo lắng em sẽ chạy theo người khác.” Lê Tuần ôm cổ Sở Diệc Mạc, dâng môi của mình lên, không có hôn anh, cũng không có đυ.ng vào môi anh, chỉ là kề anh, nói từng chữ từng chữ, hơi thở của cậu rơi hết lên môi Sở Diệc Mạc.”Mới vừa rồi bị cậu ta hôn qua, anh có nguyện ý giúp em trừ độc không?”
“Đương nhiên.”
Mạch nước ngầm nơi đáy mắt Sở Diệc Mạc bắt đầu khởi động, anh dịu dàng hôn cậu, nhiệt tình cuốn lấy môi lưỡi của cậu, Lê Tuần cũng ôm lấy anh, hưởng ứng cho nụ hôn này. Sau đó thân thể đã bị anh ôm ngang lên, đẩy cửa phòng ngủ ra, lưng vừa dán sát vào giường chiếu mềm mại, thân thể cao to của Sở Diệc Mạc đã ngăn chặn tứ chi của cậu, chặt chẽ, không cho cậu cơ hội lộn xộn.
Thân thể chạm nhau, đã không còn lãnh ý, nụ hôn ôn hòa rơi xuống trán cậu, đôi má, cổ, một hồi tê dại chạy qua thân thể cứng ngắc, Lê Tuần nhớ tới cái gì đó liền bắt lấy Sở Diệc Mạc, dưới ánh mắt chưa thỏa mãn du͙© vọиɠ của anh, ngôn từ chính nghĩa thảo luận một chuyện.”Lần trước, lần trước nữa, lần trước trước nữa toàn là em ở mặt dưới.”
“Cho nên?” Sở Diệc Mạc vuốt ve cậu, trượt qua trượt lại trên lưng cậu
“Có biết em cũng là nam nhân hay không.” Lê Tuần vuốt ve tay của anh, muốn anh chăm chú nghe cậu nói, đã bày tỏ với anh, cậu cũng muốn tìm một vài thứ.
“Biết rõ.” Ánh mắt Sở Diệc Mạc nóng rực, không đυ.ng vào thân thể của cậu nữa, con mắt dò xét qua lại, thuận tiện nghe cậu nói, rốt cuộc muốn nói gì với anh nha.
Lê Tuần trầm mặc nhìn anh, nhìn khuôn mặt tuấn mỹ, cánh môi đỏ tươi, thân thể trắng nõn, nghĩ bộ dạng anh như vậy, bị mình áp trên giường tùy ý xâm phạm, mặt của cậu liền đỏ hồng, đè nén không được nói.”Em muốn anh.”
Sở Diệc Mạc kinh ngạc hỏi, “Em muốn ôm anh?”
“Đương nhiên!” Lê Tuần chém đinh chặt sắt nói.
Sở Diệc Mạc ý vị thâm trường cười, “Thân thể của anh rất chặt.”
“…” Khuôn mặt tuấn tú của Lê Tuần lại đỏ hồng, cậu liền dịu dàng vuốt ve anh, anh là người mình thích, cũng là đối tượng cậu yêu, cậu cũng muốn vuốt ve anh, cũng muốn anh cảm thụ được phần vui thích kia.
“Em muốn đi vào toàn bộ anh sẽ chảy máu.”
Không có khoa trương như vậy a! Lê Tuần cảm thấy khẩu khí của anh là muốn trốn tránh, cái gì gọi là thân thể của anh rất chặt, đi vào sẽ khiến anh chảy máu, cũng không phải yếu ớt như phụ nữ, cậu bị anh bên trên nhiều lần như vậy, cũng chưa có thấy chảy máu bao giờ.
“Nếu không như vậy đi, em để cho anh ôm em trước, như vậy thân thể của anh sẽ buông lỏng, đợi một lát em ôm anh cũng không khó nữa.” Sở Diệc Mạc ôn nhu đưa ra ý kiến.
Lê Tuần cảm giác, cảm thấy như vậy hình như không đúng, chỉ là trong lúc nhất thời đầu óc không thể suy nghĩ được, “Anh nói thật sao?”
“Đương nhiên.”
Chỉ cần em còn khí lực, đương nhiên, những lời này Sở Diệc Mạc giữ lại trong lòng, anh thật cao hứng vì Lê Tuần cũng muốn hôn anh, ôm anh, điều này đại biểu cậu toàn tâm toàn ý chấp nhận, chỉ là anh rất thích cảm giác ôm cậu, thân thể Lê Tuần như vậy cũng thích hợp bị anh ôm, tự nhiên muốn anh nằm dưới thân Lê Tuần rêи ɾỉ, hiển nhiên bốn chữ ── không có khả năng.
Bất quá cũng không dễ cự tuyệt cậu, nếu trực tiếp cự tuyệt, đoán chừng hai người phải thảo luận chuyện này thật lâu, mà Lê Tuần cũng sẽ cho là mình quá qua loa, nhớ tới những cái này anh liền đau đầu, cho nên trấn an thuận tâm ý của cậu, ăn cậu sạch sẽ trước rồi nói sau, thế là dịu dàng vuốt ve du͙© vọиɠ của cậu, sau khi cậu phóng thích liền dán sát vào lỗ tai của cậu yêu cầu.”Lê Tuần nghe lời, tách chân ra.”
“Đừng.” Sắc mặt Lê Tuần đỏ bừng, bởi vì thân thể mới phóng thích, không còn bao nhiêu khí lực, căn bản không muốn động đậy, huống chi yêu cầu của anh lại tình sắc như vậy, cậu không khỏi thu chân về.
“Anh đây đành phải chủ động rồi.” Vừa mới nói xong, đột nhiên lật người Lê Tuần lại, để cậu toàn thân trần trụi quỳ trên giường.
Tư thế như vậy khiến cho thân thể nhìn một phát là thấy hết, hoàn toàn bạo lộ trong không khí, Lê Tuần cảm thấy thẹn đỏ mặt. “Anh đừng nhìn!”
“Đã làm nhiều lần như vậy, em còn thẹn thùng cái gì.” Tay Sở Diệc Mạc dán lên cặp mông no đủ của cậu, dùng sức đẩy tay Lê Tuần ra, khiến cho bộ vị tư mật nhất không chỗ nào che dấu, ẩn ẩn hiện hiện lộ rõ, sau đó mới nhìn cậu, một mực nhìn cậu, cho đến khi thân thể của cậu bắt đầu phát run, mới đưa ngón tay dính chất lỏng ướŧ áŧ tiến sâu vào thân thể Lê Tuần.
Cái chất lỏng nhơ nhớp kia, có chút lạnh như băng, Lê Tuần kinh nghi hỏi.”Cái thứ gì a?”
“Dầu bôi trơn thôi.” Sở Diệc Mạc trấn an hôn lưng cậu, ngón tay khai thác nhiều lần trong thân thể.
Thân thể chậm rãi bị căng ra, chất lỏng ẩm ướt dính dính thâm nhập ma sát bên trong, Lê Tuần giãy dụa chống cự lại anh, nhưng Sở Diệc Mạc lại nhìn thành dục cự còn nghênh, thế là dần dần tăng ngón tay xâm nhập lên, thời gian dần qua, bộ vị chặt khít khô khốc bắt đầu ẩm ướt mềm xuống, lúc này nhiệt độ cao như muốn hòa tan ngón tay Sở Diệc Mạc, anh không thể chờ đợi được nữa nắm lấy thắt lưng Lê Tuần, đem du͙© vọиɠ cương cứng xỏ xuyên qua thân thể của cậu.
“A… ──” Lê Tuần cắn chặt răng, thân thể bị nhét tràn đầy, địa phương trải qua khuếch trương
không còn đau nhức như trước nữa, một loại tê dại ven theo xương sống truyền đến khiến cậu cảm thấy hoảng sợ, tạo ra kɧoáı ©ảʍ cơ hồ khiến người ta nổi giận.
Thân thể ướŧ áŧ chặt chẽ khiến hai mắt Sở Diệc Mạc nóng rực, cảm giác được đường hành lang kia chặt chẽ bao trùm kẹp lấy anh, rất cần anh, rất khát vọng anh, anh bắt đầu va chạm thân thể của cậu nhiều lần dày đặc…
Thân thể hai người chặt chẽ quấn lấy nhau, Sở Diệc Mạc nắm lấy thắt lưng của cậu cuồng bạo luật động, Lê Tuần cảm thấy thân thể cơ hồ muốn nứt ra, lại thèm muốn kết hợp càng sâu để giảm bớt nhiệt độ trong người, du͙© vọиɠ chìm đắm trong thân thể tráng kiện, kịch liệt xỏ xuyên khiến cậu rêи ɾỉ ra tiếng.”A… Ưm ──” Thanh âm này làm cậu xấu hổ giận dữ muốn chết, nhưng mà nhẫn nại không được, thân thể bị ép lắc lư, mồ hôi thấm ướt tóc trên trán, Lê Tuần dồn dập thở dốc, con ngươi đen nhánh một mảnh mờ mịt.
Nhìn bộ dạng Lê Tuần đã hãm sâu tìиɧ ɖu͙©, Sở Diệc Mạc thè lưỡi liếʍ liếʍ lưng cậu, vỗ về chơi đùa.”Thoải mái như vậy sao?”
Trước sau vuốt ve, Lê Tuần kịch liệt giãy dụa, thân thể lại không khống chế được nổi lên phản ứng, thành trong cũng co rút lại, phản ứng như vậy đã dẫn tới Sở Diệc Mạc càng thêm nhiệt tình đi vào, co rút bên trong, tóc Lê Tuần cũng bắt đầu run lên, nhưng nhớ mãi không quên đề nghị lúc trước.”A… ── anh đừng quên… đáp ứng em rồi đấy…”
“Anh biết rõ.” Sở Diệc Mạc gặm cắn cái lưng bóng loáng của cậu, mê say chặt chẽ trong thân thể, bởi vì quá mức hưng phấn nên làm có chút kịch liệt, cơ hồ mỗi một lần đều chui vào toàn bộ, tiến đến chỗ sâu nhất trong thân thể, nôn nóng ma sát địa phương mẫn cảm của cậu.
“Chậm một chút… A……” Lê Tuần không chịu đựng nổi bắt lấy anh, ý đồ muốn anh ngừng lại, nhưng chỉ có thể rêи ɾỉ mềm nhũn, thân thể bị mồ hôi thấm ướt ửng hồng, trong mắt Sở Diệc Mạc lại biến thành hấp dẫn, áp lấy thắt lưng cậu, động tác xâm phạm càng thêm cuồng vọng…
Thay đổi mấy tư thế yêu thương cậu, một lần so với một lần kịch liệt hơn, một lần so với một lần nhiệt tình hơn, hoàn toàn không có ý tứ dừng lại, Lê Tuần bị anh giày vò muốn hôn mê, lại từ trong hôn mê bị anh tàn nhẫn làm cho tỉnh dậy, cậu bắt lấy cánh tay Sở Diệc Mạc, phát ra rêи ɾỉ như khóc.”Dừng lại………A…… Không được rồi… A…”
Sở Diệc Mạc hôn cậu, đem nhiệt tình của mình trút xuống môi cậu, anh yêu cậu, dốc hết tất cả mọi thứ để yêu cậu, cho nên mỗi lần đυ.ng vào thân thể của cậu, du͙© vọиɠ liền không khắc chế được.
Chờ anh thỏa mãn buông Lê Tuần ra, toàn thân đầy dấu vết, bộ dạng thê thảm, mệt mỏi ghé vào người anh, ngay cả đầu ngón tay cũng không không nhúc nhích được, không biết cậu ngủ chưa, lông mi rung động rung động, nhìn kỹ thân thể ướŧ áŧ mồ hôi, anh yêu say đắm hôn hôn cậu.
“Hiện tại đổi thành em ôm anh.”
“Em không còn khí lực nữa.” Tốt quá ha! Đối với cậu hung ác như thế, Lê Tuần hữu khí vô lực thở dốc, hiện tại một đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, lòng có dư nhưng lực không đủ, muốn ăn cũng không còn khí lực, chỉ có thể oán hận ngửa ra nguyền rủa anh.
“Vậy nghỉ ngơi một lát.” Sở Diệc Mạc thật sâu nhìn cậu, sau đó dịu dàng hôn lên trán của cậu.
“Anh cố ý.” Lê Tuần hung dữ trừng anh, chỉ là không có bất kì khí thế nào, đôi mắt đen mông lung ngập nước, ẩm ướt, mềm nhẹ, khiến người khác càng muốn khi dễ cậu hơn.
Sở Diệc Mạc nghiêm trang, “Anh không có cố ý.”
“Rõ ràng là có.” Lê Tuần nghiến răng nghiến lợi.
“Anh thề không có, chỉ là vừa đụng vào thân thể của em liền không có biện pháp khống chế.” Sở Diệc Mạc ôm lấy thân thể của cậu, để cho cậu thoải mái nằm ở trong lòng ngực của anh.
“Vậy là anh thích thân thể của em?” Khuôn mặt tuấn tú của Lê Tuần tái nhợt, rầu rĩ không vui.
Sở Diệc Mạc ôm lấy thắt lưng cậu, thâm tình chân thành nói, “Đồ ngốc, bởi vì yêu em, anh mới muốn ôm em.”
Lê Tuần nhẹ nhàng cong khóe môi, dán mặt vào l*иg ngực cường kiện của anh, ngọt ngọt ngào ngào, nhộn nhạo dưới đáy lòng, điềm mật như vậy, cảm giác ngọt ngào chỉ có người này mới có thể cho cậu.
Bởi vì trên mặt tình cảm cậu rất bị động, cậu là cái loại cho dù thích đối phương cũng không dám hành động đột ngột, chỉ là tình yêu của Sở Diệc Mạc đã hòa tan trái tim cứng rắn của cậu, để cho cậu nguyện ý mở rộng lòng mình tiếp nhận anh, tiếp nhận tình yêu của anh, có lẽ tình yêu như vậy rất đặc biệt, nhưng chỉ cần ở cùng một chỗ với anh ── cậu đã có thể có được hạnh phúc rồi.
TOÀN VĂN HOÀN
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
- Chương 35