- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
- Chương 28
Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
Chương 28
Ngoài cửa sổ ánh mặt trời ôn hòa rơi vào phòng, trong phòng khách rộng rãi không ngừng truyền đến thanh âm vừa da^ʍ mỹ vừa ướt nhuận, đó là tiếng vang mập mờ phát ra khi thân thể quấn giao…
Lê Tuần ôm lấy lưng Sở Diệc Mạc, bị anh nhẹ nhàng đi vào thật sâu trong thân thể, trong cổ họng phát ra rêи ɾỉ buồn
khổ, tiếng rêи ɾỉ kia mềm mại, câu đắc nhân tâm* ngứa ngáy khó nhịn.
(*)Câu đắc nhân tâm: Câu dẫn, thu hút lòng người
Hô hấp của Sở Diệc Mạc nặng nề ồ ồ, đột nhiên anh mở rộng hai chân Lê Tuần hơn nữa, làm cho cái mông của cậu hiện lên cao cao, sau đó mới lấy cái tư thế này, cuồng loạn chạy nước rút…
Trong miệng Lê Tuần phát ra tiếng than nhẹ y hệt nức nở, mấy lần muốn Sở Diệc Mạc dừng lại, người trước mắt lại không nghe, lao thẳng đến đặt cậu trên ghế sô pha mà xâm phạm, hung ác giống như dã thú ăn uống, khiến cho cậu suýt nữa rơi nước mắt.”A… Ưm… Không được…”
Cậu càng đáng thương cầu khẩn như vậy, Sở Diệc Mạc càng hưng phấn, anh không thể khống chế đong đưa thắt lưng cường kiện, cắm thật sâu vào thân thể Lê Tuần, lúc hoàn toàn muốn rút ra lại đột nhiên đâm vào, ma sát cái địa phương mẫn cảm có cảm giác nhất kia của cậu.
Địa phương mẫn cảm bị Sở Diệc Mạc đυ.ng vào, từ nơi ấy toát ra kɧoáı ©ảʍ chạy dọc lưng, khiến Lê Tuần giống như bị chạm điện, thân thể không tự chủ được run rẩy…
Đem chất lỏng cực nóng xâm nhập bên trong
khiến thân thể
giống như bị phỏng, hô hấp của Lê Tuần chậm lại, nhưng mà cái thân thể cường kiện kia ngăn chặn cậu, hôn cổ cùng l*иg ngực, làm cậu bình tĩnh không nổi, cái đầu lưỡi ẩm ướt mềm nhuyễn kia chuyển đến mông cậu.
Lê Tuần xấu hổ muốn nhỏ máu, giãy dụa muốn đứng lên, “Anh, anh làm gì vậy”
“Rửa sạch thân thể cho em.” Sở Diệc Mạc ấn cậu ngã vào ghế sô pha, ý tốt dùng hai tay tách mông cậu ra, xuất hiện trước mắt chính là cửa huyệt màu hoa tường vi, ngón tay nhẹ nhàng cắm vào, bờ mông kiên cố co rút từng cơn, thành trong nóng ướt vô thức xoắn chặt lấy ngón tay xâm lấn.
“Bên trong em vẫn rất chặt, bộ dáng rất muốn anh lại đi vào.” Sở Diệc Mạc tình sắc thè lưỡi ra liếʍ cậu, dùng sức đào khoét thành trong nóng cháy, cũng thỉnh thoảng trêu chọc cái địa phương mẫn cảm kia.
“A…… Nói bậy…” Lê Tuần cong người lên, ngửa cổ thở dốc.
Sở Diệc Mạc ôm lấy cậu, áp cậu trên sàn nhà, kéo hai chân của cậu ra lần nữa, một bên cắm vào cửa huyệt nóng ướt màu đỏ, một bên kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ của cậu, làm du͙© vọиɠ của cậu có nhiệt độ, một phát bắt lấy mông cậu, nặng nề thẳng tiến vào thân thể Lê Tuần.
Đã có tϊиɧ ɖϊ©h͙ phóng thích trong thân thể cùng bôi trơn lúc trước, Sở Diệc Mạc đi vào rất thuận lợi, cơ hồ không có bất kỳ ngăn trở đi thẳng vào chỗ sâu nhất.
Toàn thân Lê Tuần đổ đầy mồ hôi nằm trên mặt đất, một cái chân bị áp bên người, cái chân khác đặt trên tay Sở Diệc Mạc, bị anh đại khai đại hợp tiến vào thân thể, cái tần suất va chạm dồn dập và hung ác kia khiến hơi thở của cậu bất ổn, ngực phập phồng vừa nhanh vừa nặng, hai điểm trước ngực nổi lên hồng hồng, hiện lên màu sắc diễm lệ lại mê người…
Ánh mắt Sở Diệc Mạc nóng hổi nhìn cậu, kịch liệt chuyển động bên trong thân thể Lê Tuần, muốn trực tiếp đưa cậu lêи đỉиɦ phong.
“A… A…” Lê Tuần không ngừng lay động bởi va chạm ở bên trong, địa phương mẫn cảm bị ma sát qua lại, nghiền ép, đầu óc của cậu trống rỗng, chỉ thấy Sở Diệc Mạc thâm tình nhìn cậu chăm chú, phảng phất cậu giống như là bảo vật trân quý nhất trên đời này, thân thể của cậu đang run rẩy, mũi chân đều co lại…” Sở Diệc Mạc… Sở Diệc Mạc…”
Sở Diệc Mạc chặt chẽ ôm lấy cậu, chạy nước rút càng lúc càng nhanh, đạt tới biên giới bộc phát, thô lỗ nắm lấy cằm Lê Tuần, con mắt đỏ thẫm “Nói không sẽ rời khỏi anh!”
Khuôn mặt tuấn tú của Lê Tuần ửng hồng, nhìn hắn, sắc mặt Sở Diệc Mạc nhìn cậu chứa đầy sự lo lắng, sau khi vật thô hồng đi vào thân thể cậu đột nhiên phóng thích, một lần nữa bắt đầu một đợt cướp đoạt mới, cho đến khi Lê Tuần chịu không được cầu xin tha thứ…
Liên tiếp mấy lần bị ăn xong lau sạch như vậy, Lê Tuần không thể chống chế nói không có cảm giác, bởi vì bị Sở Diệc Mạc ôm bản thân cậu cũng có phản ứng, thậm chí đón ý nói hùa theo ham muốn của anh. Cậu không phải người tùy tiện, nếu cậu không có hảo cảm, căn bản sẽ không cho anh ở bên cạnh, chứ đừng nói gì là hôn cậu, làm loại chuyện phóng đãng này, chẳng lẽ cậu thật sự thích Sở Diệc Mạc?
Lễ Giáng Sinh tháng mười hai, thiết kế quảng cáo cho Giant do Lê Tuần xếp đặt lần lượt phát sóng trên tất cả các đài truyền hình và internet, hình ảnh lãng mạn, bối cảnh duy mỹ, hơn nữa tuấn nam mỹ nữ gia nhập liên minh to lớn, làm cho cái quảng cáo điện thoại này vừa đưa ra liền tạo được tiếng vang lớn, chẳng những rất nổi tiếng, còn làm ra một con số tiêu thụ xinh đẹp, Sở Diệc Mạc vô cùng cao hứng mở tiệc chiêu đãi nhân viên công ty, mang Lê Tuần đi hưởng dụng tiệc ăn mừng.
Địa điểm yến hội là tại một câu lạc bộ cao cấp, câu lạc bộ trang hoàng theo phong cách kiểu dáng Châu Âu, xa hoa sáng ngời, đại sảnh tiếp đãi khách khứa sặc sỡ loá mắt, trên mặt đất trải lấy tơ vàng thảm lụa đắt đỏ.
Gió đêm thật lạnh, Lê Tuần đi theo Sở Diệc Mạc vào đại sảnh, hiển nhiên lúc hai người đến không tính là sớm, khách mới sang trọng đã đứng đầy trong đại sảnh, bọn họ hào hoa phong nhã nói chuyện với những người chung quanh, hào khí vừa nhẹ nhõm vừa thích ý, lúc bọn họ chú ý thấy Sở Diệc Mạc xuất hiện, liền đi qua nói chuyện với anh.
Bởi vì như vậy Lê Tuần không thể không rời khỏi Sở Diệc Mạc, một mình bưng chén đĩa ăn tiệc đứng, sáng nay Sở Diệc Mạc nói cho cậu biết buổi tối phải tới chỗ này ăn cơm, cậu liền một ngụm cự tuyệt, cậu cũng không phải nhân viên của anh, tới dùng cơm hoàn toàn không tốt, ai biết lúc tan việc liền nhìn thấy chiếc Porsche của anh ngừng ở cửa ra vào công ty, làm cậu không có biện pháp trốn, đành phải vừa nghe anh giải thích vừa lên xe.
Rõ ràng là cậu không muốn tới đây nhưng lại không cự tuyệt được yêu cầu của anh, là bởi vì anh nói đến một mình rất nhàm chán, rất tịch mịch, cậu mới ngây ngốc theo tới. Hiện tại tốt rồi, anh cách mình rất xa, như cá gặp nước chuyện trò vui vẻ với người khác, hiển nhiên đã rất quen với những nơi xã giao như vậy, còn không biết xấu hổ nói tịch mịch nhàm chán, nghĩ tới liền khiến lòng người tức giận.
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)
- Chương 28