Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Tham Hoan (Tham Lam Hạnh Phúc)

Chương 27

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Anh, anh thả tôi ra!” Lê Tuần chật vật chống cự, như thế nào cũng không chịu làm như vậy.

Ánh mắt Sở Diệc Mạc tà mị nhìn cậu, phối hợp bỏ đi quần áo, lộ ra thân thể khỏa thân kiện tráng như báo, toàn thân

bao phủ lấy một loại sức mạnh không cách nào kháng cự, bị thân thể như vậy hung hăng ngăn chặn, làm sao có thể có khả năng giãy dụa trốn thoát.

“Hài lòng không?” Sở Diệc Mạc hôn môi Lê Tuần, hai tay đi đến hạ thân đang nóng lên, phát nhiệt của cậu, nhiệt tình vuốt ve, du͙© vọиɠ tiếp tục xâm nhập đυ.ng vào thân thể của Lê Tuần, dùng độ mạnh rất lớn.

“A… Ưm…” Lê Tuần không có biện pháp ổn định thân thể, bất đắc dĩ ôm lấy cổ Sở Diệc Mạc, Sở Diệc Mạc cúi người ôm lấy cậu, thân thể của hai người càng thân mật dán cùng một chỗ, cảm giác da thịt chạm nhau cực kỳ mỹ diệu… Độ ấm nóng hổi làm cho Lê Tuần không cách nào suy nghĩ, Lê Tuần phát ra thanh âm rêи ɾỉ ngay cả chính mình nghe xong cũng thấy xấu hổ.

Rêи ɾỉ như vậy rơi vào tai Sở Diệc Mạc, giống như xuân dược, anh cường ngạnh chạy nước rút, ngoan cường trêu chọc thân thể của cậu.

“A…… A…” Lê Tuần buồn khổ thở dốc, bộ vị tương liên giữa hai người có khoái hoạt yêu dị, cậu cong người lên, dâʍ ɭσạи hưởng ứng động tác xỏ xuyên của anh.

Con ngươi Sở Diệc Mạc hiện lên ám quang, giống như đôi mắt dã thú nhìn chòng chọc Lê Tuần, hung hăng đi vào thân thể của cậu, cái thành trong nóng ướt kia lập tức cuốn lấy anh, như muốn hòa tan thân thể của anh, tần suất của anh nhanh hơn, đôi tay cầm chặt thắt lưng cậu, buộc chặt lần nữa…

“A a… Nhẹ một chút…...” Lê Tuần bị anh đến toàn thân như nhũn ra, trong miệng phát ra tiếng thở dốc càng lúc càng gấp, cũng càng lúc càng mê người, chỉ có thể chìm nghỉm trong kɧoáı ©ảʍ của anh.

Cho đến khi cái phần vui thích kia sắp đạt đến cuối cùng, vật cứng tràn ngập trong thân thể lai lui ra, Lê Tuần dục hỏa đốt người, khó chịu nhíu mày, cậu không rõ Sở Diệc Mạc tại sao lai dừng lại vào loại thời điểm này.”Anh sao vậy ── “

“Muốn anh sao?”

“A……” Lê Tuần không có trả lời, chỉ là dùng chân quấn ngang hông anh, dùng bên trong bắp đùi của cậu kẹp chặt thắt lưng anh, chủ động quấn lấy, hậu huyệt nóng ướt lộ liễu ra ngoài, chỗ đó đỏ tươi ướŧ áŧ, khẽ mở khẽ đóng co rút…

“Em là người thật kì lạ.” Sở Diệc Mạc nhéo bắp đùi cậu, cường thế thô bạo thẳng tiến vào thân thể Lê Tuần, cực lực tìm kiếm, Lê Tuần ở trong động tác cuồng loạn của anh, nặng nề thở dốc, Sở Diệc Mạc cũng lộn xộn, cho đến khi du͙© vọиɠ của nhau đạt được giải phóng.

Lê Tuần ngồi phịch trên giường lớn, mệt mỏi nhắm mắt, toàn thân cậu che kín mồ hôi, trên mặt cũng dính vài sợi tóc quá dài, cậu thở dốc muốn vuốt vuốt mở tóc rối bời, thân thể lại bị Sở Diệc Mạc ôm lấy.

“Đừng ngủ, anh còn chưa đầy đủ đây này.” Sở Diệc Mạc ghé vào lỗ tai cậu thở dốc, trong con ngươi xinh đẹp loáng ra tia sáng yêu dị, anh duỗi ra đầu lưỡi ẩm ướt liếʍ liếʍ bên tai non mịn của cậu, ôm lấy cậu thay đổi tư thế, để cho cậu giạng chân ngồi trên người anh.

Lê Tuần kinh ngạc mở mắt ra, vật cứng thô nóng lại hung ác tiến đυ.ng vào trong một lần nữa, bởi vì liên quan đến tư thế, vật cực đại nổi gân xanh đột nhiên bị nuốt vào rất sâu, chính là cái tư thế này Sở Diệc Mạc đi vào thân thể của cậu từ dưới lên trên.

“A… Không A……” Lê Tuần bị kí©h thí©ɧ toàn thân run lên, địa phương mẫn cảm trong thân thể bị căng đầy, cái căng trường

trong thân thể kia vỡ ra thống khổ chuyển hóa

thành cảm giác

kỳ dị, địa phương bị cắm vào dâng lên kɧoáı ©ảʍ thơm ngọt, ý thức của cậu dần dần tan rã,theo luật động của anh mà thân thể cao thấp phập phồng.

Nhìn không được tiếng rêи ɾỉ giống như nước chảy ra, toàn thân phảng phất như lửa nóng lên, đôi bàn tay lớn kia chạy loạn trên người cậu, nắm hai điểm đỏ tươi nổi lên trước ngực, cái vật cứng kia xâm nhập thân thể càng lúc càng mãnh liệt, chỗ tương liên dâng lên kɧoáı ©ảʍ, bắt đầu lan tràn ra toàn thân.

Toàn thân Sở Diệc Mạc cũng đổ đầy mồ hôi, anh ôm lấy cậu, chôn mặt ở cổ cậu, điều chỉnh hơi thở của mình.”Lê Tuần, anh thích em, bởi vì là em nên anh mới muốn ôm.”

“…” Lê Tuần sửng sốt bất động như bị tia chớp bổ trúng, con ngươi ướŧ áŧ cũng có biến hóa, không kịp xử lý suy nghĩ, hai chân phát run bị Sở Diệc Mạc kéo ra lần nữa.

Xâm nhập xỏ xuyên một lần một lần làm cho thắt lưng Lê Tuần như muốn gãy đôi…

☆☆☆

☆☆☆

Từ ngày đó về sau, quan hệ giữa hai người đã xảy ra biến hóa cực lớn, chỉ cần Lê Tuần nói quan hệ như vậy không bình thường muốn chuyển đi, Sở Diệc Mạc sẽ làm chuyện tà ác để ngăn chặn cậu.

“Anh, anh không được qua đây!”

Thân thể muốn đào thoát bị Sở Diệc Mạc hung hăng áp đảo, ngón tay thon dài tà mị dò xét xuống dưới: ” Cứng ngắc như thế, còn không cho anh tới, hử?”

“Cút ngay ── anh lầm đối tượng!”

“Một chút cũng không có lầm, anh thích em, emvĩnh viễn đều là vật sở hữu của anh!”

“Dừng tay!” Lê Tuần cảm thấy thẹn giãy dụa.

“Anh dừng tay không phải là em sẽ rất khó chịu sao, ở đây đã vậy ướt như vậy, háo sắc nha.”

“Anh── anh ──” Lê Tuần thở hồng hộc rêи ɾỉ.

Sở Diệc Mạc tà ác thè lưỡi ra liếʍ cậu: “Ngoan, nói yêu anh, chỉ thích bị anh ôm.”

“Buông ra… Thả tôi ra…” Lê Tuần khó chịu chống cự, thân thể lại bị vuốt ve càng kịch liệt hơn, cả người đều bị đẩy vào bên trong ghế sô pha mềm mại.
« Chương TrướcChương Tiếp »