4.
Mịch Gia nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên cất cao giọng lên quãng tám: "Cái gì?! Cậu và Thẩm Hoài Nghiên chia tay rồi?"
Cô ấy là bạn cùng lớp trung học của tôi, bởi vì trường tư nhân thực chất cũng "nhỏ", rất nhiều mối quan hệ đều là được gây dựng từ nhỏ.
Bố của Mịch Gia là một nhà giàu mới nổi, trong lớp có rất ít người để ý cô ấy, thậm chí thái độ bọn họ còn có chút cô lập.
Loại hành vi này làm tôi có chút chướng mắt, nên bình thường sẽ đối xử với cô ấy thân thiện hơn, không nghĩ rằng chúng tôi ngày càng thân quen, lâu dần trở thành bạn tốt.
Mịch Gia rất giống với người bố kia, là người theo đuổi hàng hiệu, mặc dù không đến mức dát hết logo lớn lên người, nhưng cũng đủ toát ra khí phách phú quý.
Đi trên đường thì chắc chắn mười mươi sẽ thu hút mọi ánh nhìn của người đi qua.
Tôi che miệng của cô ấy, có chút bất đắc dĩ: "Cậu nhỏ giọng một chút."
"Tại sao? Bởi vì hắn sắp đi Anh quốc sao? Nhưng hắn chỉ đi một năm, lại nói, cậu không có việc gì cũng có thể đi tìm hắn mà. Một năm thôi, hai người các cậu còn quen biết đến chục năm kìa, còn có thể lo lắng vì khoảng cách địa lý sao?"
Trong lòng tôi đắng chát, cắn cắn đầu lưỡi, năm đó cũng vì thế này mà rất tự tin.
"Mịch Gia, tớ chính là không muốn cùng hắn ở một chỗ." Nói không thích Thẩm Hoài Nghiên là giả, thế nhưng nghĩ đến đủ sự việc của kiếp trước, tôi không có dũng khí cùng hắn tiếp tục nữa.
Tôi không hiểu được, rõ ràng hiện tại yêu thích tôi đến nhường này, làm sao tương lai có thể nói không thích liền không thích.
Mịch Gia nhìn hốc mắt tôi đỏ lên, khẳng định cũng là lần đầu tiên bắt gặp hình ảnh này, lẳng lặng khẽ gật đầu.
Cô ấy là một cô gái khá bộc trực, nhưng cũng rất tinh tế.
Tôi không nói gì, nhưng Mịch Gia ý thức được tâm tình tôi lúc này rất khác thường, tiến về phía tôi hai bước.
Sau đó ôm lấy tôi, thì thầm bê tai nhẹ nhàng an ủi: "Không sao đâu, chỉ là nam nhân thì cũng đầy rẫy như cây cỏ thôi mà"
"…"
5.
Đêm hôm đó, Mịch Gia lôi tôi tới quán bar nhà cô ấy mở.
Trong nhịp trống mãnh liệt đinh tai nhức óc, tôi có chút choáng váng lùi ra sau.
"Uống gì không?" Mịch Gia tràn đầy phấn khởi.
"Tequlia." Tôi đưa tay che tai vì âm thanh quá lớn, quay sang nói to.
Không thoát ra được thì đành tham gia luôn vậy.
"Tặng em." Một bàn tay với khớp xương rõ ràng đẩy ly rượu đến trước mặt tôi.
Dưới ánh đèn lung linh lộ ra gò má
có phần sâu thẳm của hắn.
Tôi không hiểu nhìn về phía Mịch Gia thấy cô ấy nháy mắt ra hiệu, nói bằng khẩu hình:
"Cũ không mất đi, mới sẽ không đến."
Mịch Gia cười đầy mập mờ giới thiệu: "Đây là con trai của bạn tốt bố tớ, tên Lâm Vũ. Thế nào, không tệ đúng không?"
Tôi kinh ngạc nhìn Mịch Gia một, rồi quét mắt sang nam nhân trước mặt.
Lâm Vũ?
Là nhân vật mới nổi trong giới kinh doanh mà bố mẹ từng nhắc đến đây sao.
Tôi hơi bất ngờ, Mịch Gia nhà mình tìm bạn trai đều là nhắm mắt a
lại tìm, làm sao lại giới thiệu cho tôi một miếng bánh thơm ngon thế này.
Nhưng tôi cũng không có dự định sẽ lại yêu đương nhanh vậy, đây không phải mục đích tôi chia tay Thẩm Hoài Nghiên.
Tôi khoát tay, nhã nhặn từ chối rượu hắn đưa.
Mịch Gia thấy vậy thì hơi ngại ngùng, vội vàng gọi nhân viên phục vụ tới nói thầm vài tiếng.
Người kia thoạt đầu rất kinh ngạc, sau đó lại cười đồng ý với cô ấy.
Mà tôi đột nhiên có dự cảm không lành.
Một dàn những người mẫu nam và người mẫu nữ xếp hàng xung quanh ghế của chúng tôi, trên tay cầm tấm bảng Happy Birthday. Mịch Gia ngồi ở trung tâm hào hứng khui một chai Champagne hô to: "Chúc mừng chị em tốt của tôi, Yến Phán sinh nhật vui vẻ!"
Chỉ trong khoảnh khắc, tôi đã cảm nhận được sự chú ý của mọi người từ tứ phía đổ dồn tới.
Tôi đưa tay day day thái dương, là do tôi trông mong quá nhiều vào tiểu gia hỏa có phẩm vị "đặc sắc" này rồi hay sao.