1.
"Phán Phán, hôm nay tổ chức sinh nhật chỗ nào? Buổi chiều không có lớp, chút nữa tớ sẽ tặng cho cậu một món quà"
Mịch Gia kéo tay tôi đi dạo trong trường học.
Ánh nắng rực rỡ có chút chướng mắt, tôi đưa tay lên chắn lại, nhìn qua cô bạn thân bên cạnh.
Cô ấy gặp biểu hiện này giống như đã hiểu nhầm, buông tay phàn nàn: "Tớ biết rồi, hôm nay Thẩm Hoài Nghiên sẽ tới đón cậu. Được được, tớ không quấy rầy thế giới của hai người."
Vừa dứt lời, tiếng xe đã vang lên từ phía xa, một chiếc xe AMG coupe với thân xe đính đầy hoa hồng, theo gió l*иg lộng lao đến.
Rất phô trương lại vừa lãng mạn luôn là tác phong của Thẩm Hoài Nghiên.
Hắn giống như trong trí nhớ bước xuống xe, sau đó đưa chìa khóa cho tôi, nghiêng người để tôi nhìn chiếc xe sau lưng: "Phán Phán, sinh nhật vui vẻ. Thích không?"
Gió thổi nhẹ qua làn tóc trước trán, ánh mắt hắn ấm áp và thâm tình chăm chú nhìn tôi.
Quá rực rỡ, quá chói mắt.
Tôi mím môi, để mặc cho nước mắt rơi xuống, mà Thẩm Hoài Nghiên khẳng định là tự luyến, cho rằng tôi đã bị hắn làm cho cảm động đến c.h.ế.t
Quả nhiên, Thẩm Hoài Nghiên ôm tôi cẩn thận từng li từng tí dỗ dành: "Phán Phán, khóc cái gì thế? Làm sao đã lớn thế này rồi còn vẫn giống như hồi bé vậy?"
Mịch Gia thức thời lui sang một bên, hào hứng lấy điện thoại ra quay video: Thế giới tình yêu.
Thẩm Hoài Nghiên đưa tôi ngồi vào chỗ ghế lái sau đó lên xe từ một bên khác.
Bên ghế phụ còn có một hộp quà nhỏ, bên trong là chiếc dây chuyền kim cương tôi để ý ở L.A nửa năm trước, nhưng vì lúc ấy cửa hàng lại không có sẵn nên đành bỏ qua.
Không nghĩ tới, Thẩm Hoài Nghiên lại chú ý đến chuyện này.
Hắn đối xử với tôi vẫn tốt vậy, nhớ rõ từng chi tiết, nâng niu như bảo bối trong lòng bàn tay.
Nhưng tôi nghĩ về những thứ sẽ xảy ra trong tương lai, những ký ức đau đớn kia sẽ lại lần nữa tìm đến, liền không ngăn được thở dốc liên hồi.
Tôi cảm thấy răng có chút buốt, khó khăn mở miệng:"Thẩm Hoài Nghiên, chúng ta chia tay đi."
Thẩm Hoài Nghiên vẫn còn đang cười nghe xong cả người như bị đóng băng.
2.
Tôi và Thẩm Hoài Nghiên chính là bạn cùng lớp mẫu giáo.
Lúc đó tôi là cô bé xinh xắn nhất trong lớp, còn hắn là học sinh chuyển trường, ngày đầu tiên đến đã hôn tôi một cái.
Tôi bị dọa cho khóc lớn, giáo viên mới tới thấy thế còn khóc lớn hơn tôi.
Có thể đi học nhà trẻ này phần lớn đều là gia đình A9A10, sau lưng đứa trẻ nào cũng đều có một gia tộc đồ sộ.
Cha mẹ Thẩm Hoài Nghiên biết tin đã mang theo hắn đến nhà tôi xin lỗi, lại phát hiện mẹ của hắn với mẹ tôi trước kia là bạn học đại học. Rồi thì bạn cũ gặp nhau, thường xuyên qua lại, hai nhà liền dần dần quen thuộc, tôi cùng Thẩm Hoài Nghiên cũng bởi vậy mà kết duyên.
Trong mắt tôi, hắn chính là một thiếu niên vắt mũi chưa sạch, lại còn đi khắp nơi tuyên bố muốn bảo vệ tôi, không cho phép kẻ nào đυ.ng đến.
Tôi cảm thấy hắn thật ngây thơ, thời gian trôi qua liền vô thức mà đem lòng thích hắn.
Nam thiếu niên nghịch ngợm dần lớn lên, trở thành Thẩm Hoài Nghiên của tôi.
Hai nhà đều ngầm thừa nhận sẽ chờ chúng tôi hoàn thành việc học sau đó liền kết hôn.
Cha của Thẩm Hoài Nghiên sợ tính cách hắn có phần kiêu ngạo bất trị, đem hắn đưa ra nước ngoài bồi dưỡng một năm.
Dù vậy cũng chỉ là tạm thời tách ra một năm, hai chúng tôi với đối phương vẫn luôn tràn ngập lòng tin.
Bá phụ muốn hắn tôi luyện, cho nên khoảng thời gian bên Anh quốc ngoại trừ học phí thì tiền sinh hoạt cũng chỉ cho có mấy ngàn, đối với đại thiếu gia như hắn mà nói thật sự rất khó khăn.
Thế mà không ngờ lần này ra ngoài hắn lại không tìm kiếm sự giúp đỡ của người nhà.
Hoài Nghiên thay đổi đến mức so với quá khứ thật sự không tin được đó là cùng một người.
Và sự thay đổi ấy, cũng bao gồm tình cảm dành cho tôi.
Thẩm Hoài Nghiên nói hắn tại thời điểm khốn khó nhất gặp được một nữ sinh, lúc ấy nàng làm việc tại nhà hàng người Hoa, hai người thấu hiểu lẫn nhau, lửa gần rơm lâu ngày thành than sưởi ấm, hắn với cô ấy là chính là chân tình. Chân ái…? Thế còn tôi thì sao?
Dù là trong mắt hay trong lòng của tôi ngần ấy năm cũng chỉ có một người, và giờ thì cậu trai đó tay trong tay cùng một cô gái khác về nước, tuyên bố kết thúc hôn ước hàng chục năm của chúng tôi.
Tôi cảm thấy hoang đường, thật buồn cười.
Cô ấy tên là Tang Lạc, tướng mạo rất ngoan ngoãn, giọng nói mềm mại nhỏ nhẹ, giống một chú thỏ nhỏ, động tĩnh hơi lớn một chút cũng có thể sợ chạy.
Thẩm Hoài Nghiên sợ ta hù dọa nàng, nên đối với cô ta che chở trăm bề.
Tang Lạc là học sinh ưu tú cầm học bổng ra nước ngoài du học, nhưng sự ưu tú ấy còn chưa đủ để san bằng chênh lệch của cô với Thẩm gia.
Thẩm gia tất nhiên không đồng ý để cô ấy cùng Thẩm Hoài Nghiên kết hôn.
Mà Thẩm Hoài Nghiên, lại đem vô vàn khó khăn của hắn cùng Tang Lạc đổ hết nguyên do lên người tôi.
"Yến Phán, cô đúng là không biết tốt xấu."
"Yến Phán, tôi đối với cô một chút tình cảm cũng không có."
"Yến Phán, tôi thực sự rất mệt mỏi."
"Yến tiểu thư, tôi rất thích Tang Lạc. Giữa cô và tôi có lẽ cũng không hợp, không phải cô cũng không thích kiểu liên hôn doanh nghiệp thế này sao?"
Thẩm Hoài Nghiên kéo Tang Lạc rời đi, không chút đoái hoài về hình ảnh tôi ở phía sau đau đến tê tâm liệt phế.
Từ Anh quốc trở về, Thẩm Hoài Nghiên thật giống như thay hồn đổi cốt, cho dù là trở mặt với gia tộc cũng nhất quyết muốn ở cùng một chỗ với Tang Lạc.
Sau khi rời khỏi Thẩm gia, Thẩm Hoài Nghiên rất nhanh đã bộc lộ năng lực kinh doanh, trở thành một doanh nghiệp khét tiếng trong ngành lúc bấy giờ.
3.
Tôi nghiêng người nhìn về phía hốc mắt đã bắt đầu ửng hồng của Thẩm Hoài Nghiên, cố gắng lạnh lùng một lần nữa nói: "Chia tay đi"
"Tại sao?" Lúc này Thẩm Hoài Nghiên so với trong trí nhớ của tôi vẫn còn khá non nớt, trên mặt hắn tràn đầy kinh ngạc.
Tôi mấp máy môi, không biết nói gì, đầu ngón tay không nhịn được khẽ run lên.
Tôi đưa chìa khóa trả hắn rồi chuẩn bị xuống xe, nhưng anh ta lại rất nhanh bấm khóa xe, sau đó nắm mạnh lấy cổ tay tôi.
Trong mắt của Thẩm Hoài Nghiên phản chiếu rõ khuôn mặt lạnh lùng của tôi.
Hắn ôm lấy eo tôi, càng ngày càng dùng sức, vùi đầu vào cổ, cẩn thận thăm dò: "Em là đang nói đùa đúng không, Phán Phán?"
"Phán Phán, hôm nay không phải ngày Cá tháng Tư, đừng tùy ý nói những loại lời này làm tổn thương anh, được không?"
Thẩm Hoài Nghiên, vậy anh làm tổn thương tôi thì tính thế nào đây?
Tôi bình tĩnh chậm rãi đẩy hắn ra, mở cửa xe dưới ánh mắt của anh ta, sau đó dắt Mịch Gia rời đi.
Lần này đi, tôi không ngoảnh đầu lại nữa, giống như cái cách hắn đã làm.
"Phán phán, sao vậy? Video tớ còn chưa có quay xong..." Mịch Gia là chị em của tôi, cũng là fan hâm mộ cuồng nhiệt của couple Thẩm Hoài Nghiên và tôi.
Tôi hít một hơi, kiên quyết nén nước mắt bước đi.
"Cậu không phải nói chuẩn bị quà cho tớ rồi sao? Chúng ta đi xem đi"