Chương 6: Cộng phó Vu Sơn

(*) Cộng phó Vu Sơn (共赴巫山): ý chỉ chuyện mây mưa ân ái.

Tống Lễ Khanh bị đẩy ngã choáng váng một lúc, y vừa chậm lấy lại hơi thở, đã thấy Quân Kỳ Ngọc cởi lễ bào, chỉ còn sót lại áo trong, nhào thẳng vào người y, hôn bừa bãi lên cổ y.

Tống Lễ Khanh xây xẩm mặt mày, tay theo bản năng từ chối hắn.

“Kỳ Ngọc!” Tống Lễ Khanh thở hổn hển, “Kỳ Ngọc, ngươi tỉnh táo lại đi…”

Quân Kỳ Ngọc tạm dừng lại, hắn nắm lấy cổ tay của Tống Lễ Khanh, từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Ngươi muốn động phòng, gia thành toàn cho ngươi, ngươi lại chống cự cái gì? Ta đã nói, ngươi làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, là ngươi quỳ xin ta động phòng, còn nói chuyện trinh tiết với gia.”

“Không phải như vậy….”

Đêm tân hôn trong tưởng tượng của y, không phải như vậy.

Roẹt ——

Tống Lễ Khanh mất cảnh giác, vạt áo bị xé toạc ra, lực đạo Quân Kỳ Ngọc rất lớn, lễ bào bị rách một mảng, quần áo trên người Tống Lễ Khanh hoàn toàn lỏng ra.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy cơ thể thường được che đậy kín kẽ của y, gầy gò ốm yếu, nhưng lại mịn màng trắng trẻo, giống như tiên hạc thánh khiết, không nhiễm bụi trần.

Trên da của y có một mùi thơm dịu, giống như mùi cỏ cây tùng trúc, lại giống như mùi hương của sách.

Du͙© vọиɠ chinh phục của Quân Kỳ Ngọc lập tức trỗi dậy, hai mắt hắn đột nhiên đỏ lên, không chút do dự nhoài xuống, hôn Tống Lễ Khanh.

Tống Lễ Khanh rơm rớm nước mắt, y không tài nào chống cự nổi.

Người trước mặt cao to, cường tráng, đường nét cơ thể như ngọc chạm khắc, anh tuấn uy vũ, thần do thế nhân tưởng tượng, hẳn là mô phỏng theo Quân Kỳ Ngọc.

Hắn đè lên người Tống Lễ Khanh, da thịt hai người chạm vào nhau, làn da vốn bị mưa thấm ướt, lúc này trở nên trơn nhẵn, bốc lên hơi nóng.

“Kỳ Ngọc!”

Giọng Tống Lễ Khanh mang theo nức nở.

Lúc này Quân Kỳ Ngọc mới hơi dừng động tác lại, Tống Lễ Khanh lợi dụng lúc hắn buông lỏng, kéo quần áo lộn xộn của mình về, run rẩy che lấy cơ thể.

Quân Kỳ Ngọc nhìn thấy dáng vẻ chật vật này của y thì rất hài lòng, khóe miệng nở một nụ cười kiêu ngạo, tựa như đang thưởng thức tác phẩm của mình: Khiến một người cao ngạo lạnh lùng trở nên lăng loàn không chịu nổi, làm hắn có cảm giác tự hào.

“Ngươi muốn mà, không phải sao?” Quân Kỳ Ngọc giễu cợt hỏi.

Đôi mắt Tống Lễ Khanh lấp lánh nước, từ lúc gả đi, y cũng biết ngày này sẽ đến, còn mong chờ, nhưng tuyệt đối không phải kiểu như vậy.

“Kỳ Ngọc…” Giọng Tống Lễ Khanh run rẩy, hèn mọn hỏi: “Ngươi làm vậy với ta, là vì yêu ta… hay là vì hận ta?”

Ánh mắt Quân Kỳ Ngọc thoáng trở nên lạnh lùng.

“Lòng ngươi tự biết rõ.”

Tống Lễ Khanh dự đoán được câu trả lời này, nhưng lòng y vẫn lạnh thấu xương.

“Ta hy vọng được ở bên ngươi, thành một thể nương tựa lẫn nhau, ngươi làm gì đối với ta, ta cũng nguyện ý, nhưng hy vọng là ngươi yêu sâu đậm, chứ không phải vì báo thù, được không?”

Quân Kỳ Ngọc không hiểu lời nói mâu thuẫn này của y.

“Muốn ngươi, chính là muốn ngươi, nhiều lý do vậy để làm gì? Ngươi không bằng lòng, tự nhiên có người sẵn sàng hầu hạ gia, Hồ Nô Nhi còn đang đợi ta …”

Trái tim Tống Lễ Khanh lại bị hung hăng cứa một nhát.

“Gia không bao giờ ép buộc người khác, nếu như ngươi không tình nguyện, giờ ta lập tức trở về Hành Lạc Trai. Ta hỏi ngươi, ngươi có nguyện ý hay không?”

Bất kể là địa vị hay tình cảm, Quân Kỳ Ngọc đều chiếm thế thượng phong, nắm chắc phần thắng.

Trong đầu Tống Lễ Khanh có hai luồng suy nghĩ đang đấu tranh với nhau, y có thể dâng tất cả cho người mình yêu, nhưng rõ ràng Quân Kỳ Ngọc không yêu y. Cơ mà trong đêm tân hôn, sao y có thể để người mình yêu quan hệ thân mật với người khác?

Tống Lễ Khanh đau khổ xen lẫn chua xót, môi y khẽ run, nhắm mắt lại, hai giọt nước mắt đồng thời rơi xuống.

Y có một loại bi thương không nói nên lời, hóa ra tài giỏi là chưa đủ để người khác thích y, y phải dùng cơ thể của mình để giữ lấy người mình yêu.

Này khác gì lấy sắc hầu hạ người khác chứ?

“Ta…..Nguyện ý.”

Quân Kỳ Ngọc bá đạo nói: “Vậy thì đừng có làm dáng nữa.”

“Kỳ Ngọc……Ta sợ……..”

Tống Lễ Khanh không biết mình đang sợ cái gì, có lẽ là sợ đau, sợ bị tổn thương, sợ mình dốc hết tất cả, ngày nào đó lại bị vứt bỏ một cách không thương tiếc.

Y chỉ có thể nhắm mắt lại không nhìn, đóng kín lòng lại không nghĩ nữa.

Đêm nay, giống như Bàn Cổ khai thiên lập địa trời đất bừng sáng, giống như Vu Sơn sụp đổ thương hải biến vi tang điền, tinh lực và giận giữ Quân Kỳ Ngọc tích nửa đời, đều điên cuồng trút hết lên người Tống Lễ Khanh.

Giông tố không biết dừng khi nào, Tống Lễ Khanh bất tỉnh ở trên giường tân hôn.

Lần nữa nghe được âm thanh, chính là tiếng chim hót bên ngoài.

Đầu Tống Lễ Khanh rất đau, thân thể còn đau hơn, y cau mày mở mắt ra, cánh tay và cơ thể đầy vết bầm tím, trong phòng tràn ngập cảm giác da^ʍ mỹ.

Không ai biết y đã trải qua một đêm này như thế nào.

Y cảm thấy như mơ một giấc mơ, một giấc mơ cuồng loạn.

Chỉ có chăn đệm xộc xệch, rèm màn bị xé toạc bị y kéo rách lúc đau mới là chân thật.

Tống Lễ Khanh cố gắng nhịn đau bò dậy, Quân Kỳ Ngọc bên cạnh vẫn đang ngủ say. Lúc hắn ngủ, trên gương mặt sẽ lộ ra chút nét trẻ con, ngoan ngoãn an tĩnh, ngũ quan không chỉ có khí phách của Huyền Đế, mà còn có vẻ đẹp của hoàng hậu, mày cao môi mỏng, tất cả đều an tường đẹp đẽ.

Tống Lễ Khanh nhếch khóe miệng, không kìm được đưa ngón tay lên mặt Quân Kỳ Ngọc, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Kỳ Ngọc. . . Giá như ngươi cứ như bây giờ thì tốt biết bao, trầm ổn ôn nhu, một khi tỉnh lại nhe răng nanh múa vuốt làm tổn thương người khác. . . . . .”