Tống Lễ Khanh ôm chầm lấy Bùi Tinh Húc khóc không ngừng, khiến Bùi Tinh Húc trở tay không kịp, hai tay không biết nên ôm lấy y tốt hay đẩy y ra tốt.
Hắn đứng giữa trừng mực cùng kích động, hắn chọn cái sau.
Cho nên Bùi Tinh Húc ôm lấy Tống Lễ Khanh, để y dựa đầu vào vai mình, hảo hảo khóc một một trận.
Bởi vì giờ khắc này đối với Bùi Tinh Húc mà nói, là khen thưởng.
Vì vậy hắn không nhịn được vui mừng, kinh hỉ này đến quá đột ngột.
“ ô ô ô.........”
Tống Lễ Khanh nức nở không ngừng, nói không lên lời, hồi lâu mới chậm rãi ngừng khóc, biến thành nức nở đứt quãng.
“ Ta ngủ rất lâu.” Tống Lễ Khanh thật lâu sau mới mở miệng, yếu ớt nói, “ nằm mơ rất nhiều, còn mơ Diêm La điện,bọn họ bắt ta xuống mười tám tầng địa ngục, nói ta phạm tội tham, sân, si, phải chịu một trăm hình phạt mới có thể luân hồi chuyển kiếp, ta sỡ hãi, nghe thấy người đang gọi ta, ta liền thuận theo tiếng gọi của ngươi liều mạng chạy trốn, chạy vào một đạo ánh sáng.........
Bùi Tinh Húc khóe miệng giơ lên,nằm mờ cũng không nghĩ tới, Tống Lễ Khanh có thể tâm bình khí hòa mà ôm lấy hắn,kể cho hắn nghe về giấc mộng của y.
Gần như vậy, Bùi Tinh Húc cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
“ Ngươi ở trong ánh sáng gọi tên ta, cho nên mới cứu được ta..”Tống Lễ Khanh ôm chặt một chút nói, “Ta còn tưởng sẽ không được gặp lại ngươi nữa......Kỳ Ngọc.”
Nụ cười của Bùi Tinh Húc ngưng trệ trên mặt
Trái tim vốn đang vui sướиɠ lập tức dừng lại, hai tay run lên, là đau.
Nguyên lai người y muốn ôm không phải chính mình,mà là Quân Kỳ Ngọc.
Bùi Tinh Húc tham luyến cái ôm của y, cũng chẳng sợ thân phận Quân Kỳ Ngọc,nhiều một phut một giây.
Nhưng hắn không đành lòng lừa gạt, hơn nữa Tống Lễ Khanh sớm hay muộn cũng phát hiện, chỉ càng thêm chán ghét hắn.
“ Ta biết ta hôn mê rất lâu, ngươi có phải hay vẫn luôn ở bên cạnh ta ?” tống lễ khanh ngữ khí lộ rõ vẻ hạnh phúc, “ Ngươi làm sao không nói chuyện? Kỳ Ngọc.”
“ Lễ Khanh.” Bùi Tinh Húc vẫn là thẳng thắng nói, “ Ta không phải là Quân Kỳ Ngọc.”
Quả nhiên Tống Lễ Khanh nghe thấy giọng của hắn, dừng lại một chút, sau đó bất chợt đẩy hắn ra.
Tống Lễ Khanh suy yếu vô lực, lực đẩy cũng mềm như bông, nhưng Bùi Tinh Húc lại cảm thấy nặng như nghìn cân.
Hắn nhìn Tống Lễ Khanh tránh mình như tránh né ôn thần, hoang mang rối loạn co lại một góc.
“ Làm sao lại là ngươi ? Ngươi làm sao lại ở nhà ta ?”
Bùi Tinh Húc đau lòng đến khó mở miệng.
“ Ngươi chán ghét ta đến như vậy sao?Lễ Khanh.”
Tống Lễ Khanh bình tĩnh xuống chút, y lau đi nước mắt của mình, trừ Quân kỳ ngọc ra, y không khóc trước mặt người ngoài.
“ Ta không ghét ngươi.” Tống Lễ Khanh trả lời, “ Ta chỉ là cho rằng.....là hắn.”
Bùi Tinh Húc hốc mắt đột nhiên đỏ .
Có lời này là đủ rồi.
Có thể nhận được một câu thật lòng của Tống lễ khanh, hắn cảm tất cả mọi việc làm đều xứng đáng .
Tống Lễ Khanh ngẫm lại việc trải qua nhiều ngày này, vẫn cảm thấy sợ lưng rét run.
“ Nhưng bời vì ngươi ở tiệc vạn quốc nói lung tung,Kỳ Ngọc mới giận chó đánh mèo với ta.”
“Ta biết, la ta kích động hại ngươi thành như này.” Bùi Tinh Húc cúi thấp đầu nói, “ ngươi hận ta cũng nên.”
“ Ta không hận ngươi.”
Tống Lễ Khanh nhẹ nhàng lắc đầu, y có thể thông cảm loại tình cảm này vì yêu mà không màng tất cả.
Người như vậy, làm sao có thể là người xấu chứ?
“ ngươi nhanh đi đi, nếu bị kỳ ngọc phát hiện, ngươi lén lút đến phủ kỳ lân, không biết sẽ lại tức giận đến mức nào.”
Bùi Tinh Húc an ủi nói, “ ngươi yên tâm, là hắn cầu ta cứu ngươi.”
“ Hắn cầu ngươi.”
Tống Lễ Khanh thực không dám nghĩ, Quân Kỳ Ngọc sẽ đi cầu người.
Mà còn là vì chính mình mà cầu người.
“ Ta không quá tin, ta cho rằng hắn .........hắn đối với ta không thèm quan tâm, tình nguyện để ta chết.” Tống Lễ Khanh lại hoài nghi nói, “ thái y viện nhiều người như vậy, Tề thái y y thuật cao siêu, làm sao còn cần cầu ngươi .
“nga, là dùng đan dược huyết thung dung chế thành.”
Bùi Tinh Húc bình thản trả lời.
Tống Lễ Khanh cảm thấy không đúng, y nhớ rõ Bùi Tinh húc nói qua bọn họ cả nước bất quá mới tìm được một cây huyết thung dung.
Làm sao y vẫn còn có dùng?
“ Vậy nhất dịnh rất trân quý, dược này bản thân ngươi cùng không nhiều?”
“ dược này tổng cộng có chín viên, ta sáu năm trước bắt đầu dùng, may mà vẫn còn ba viên, nếu không thì chắc chắn không cứu được ngươi.” Bùi tinh húc cười nói.
Bùi Tinh Húc nói một cách nhẹ nhàng, nhưng Tống Lễ khanh trong lòng kích động.
“ Ngươi......” tống lễ khanh kinh sợ, “ đây........đây là đồ tục mệnh của ngươi!”
“ đúng vậy, như thế nào?” Bùi tinh húc vẻ mặt bình thản.
Tống lễ khanh há miệng, y thực sự........thực sự quá khϊếp sợ.!
“ Đây......là mạng sống của ngươi.ngươi làm sao có thể lấy nó cứu ta, một người cùng ngươi không có quan hệ?”
Bùi Tinh Húc sửa lại: “ trước kia không liên quan, sau này liền không phải.”
“ Đây không phải trọng điểm!” tống lễ khanh đầu óc mơ hồ, “ trọng điểm nó là mạng của ngươi, ngươi cho ta, chính mình sẽ chết.
“ha ha.......”
Bùi Tinh Húc nhìn bộ dáng sợ hãi của y, nhìn không được bật cười.
Nhận điểm ân, trong lòng liền run sợ, thật là càng nhìn càng cảm thấy đơn thuần đáng yêu.
Bùi Tinh Húc tới gần Tống lễ khanh một chút, lần này Tống Lễ Khanh không lẩn trốn nữa.
“ đồ vật tục mệnh thì sao? Tộng cộng còn ba viên, ta cũng chỉ sống được ba năm nữa, hiện tại cho ngươi, ta còn có thể ở cùng ngươi một năm, đây vẫn là ta có lời.”
“ không............”
Tống Lễ Khanh vừa muốn phản bác lại hắn, bùi Tinh Húc đã cướp lời.
“ lẽ nào ta đối với ngươi sống chết không màng,sau đó lại sống nhiều hơn ba năm?” bùi tinh húc than thở một tiếng,nói: “nếu là trước kia không có gặp ngươi, nhưng sau khi quen biết ngươi.......ngươi đi rồi,ta làm sao có thể cô độc sống ba năm.
Tống Lễ Khanh nước mắt trào ra.
Cho dù là ai được đối đãi như vậy,đều sẽ cảm động, ngay cả khi y cố tình từ chối hắn ngàn dặm .
Y trong lòng hoang mang, phảng phất như bị người ta mang tới xuân phong,có sinh cơ.
Loại ấm áp này, y đã từng từ trên người quân kỳ ngọc cảm nhận qua...
“ ngươi đối với ta như vậy, ta căn bản không hiểu.”
Tống Lễ Khanh che mặt lại, khe hở ở ngón tay chảy ra nước mắt.
Y hổ thẹn
Bởi vì y đời này đã nhận định Quân kỳ ngọc, trong tim không thể dung nạp thêm người thứ hai
“ Ta nên lấy cái gì trả cho ngươi? Ngươi....ngươi muốn cái gì? Ngươi nói ra,ta nhất định tìm cho ngươi, hai tay dâng lên............”
Tống lễ khanh không nguyện ý nhận ân tình này.
Phần tình cảm này quá nặng, y căn bản không có gì báo đáp.
Bùi tinh húc dựa gần một chút,ôn nhu nói: “ thông thương ân cứu mạng đều dùng thân thể báo đáp,ngươi.........”
Tống lễ khanh ngẩng đầu,toàn bộ gương mặt khóc ướt đầm đìa.
“ ngươi biết rõ ta.........”
“ Ta còn chưa có nói xong đâu.” Bùi tinh húc nhịn cười nói, “ ta nói ngươi phải làm trâu làm ngựa báo đáp ta sao?”
Tống lễ khanh có chút xấu hổ: “ ngươi có tâm tư vui đùa, nhưng đừng lấy ta đánh sát.’
“ai......ngươi vẫn không hiểu. Ta cùng ngươi nói, không phải là để ngươi cảm động đến rơi nước mắt, cũng không phải vì trả ân tình. Ta là muốn nói với ngươi, mạng của ngươi hiện tại cũng có phần của ta, ngươi về sau nhất định phải sống tốt, đừng giày xéo chính mình,coi như báo đáp ta.”