Chương 14: Bệnh nan y

Tống lễ khanh lẳng lặng ngồi dụa vào lan can bên cạnh nhìn chăm chú lên mu bàn tay mình.

Trong lòng Y lo lắng bất an, bởi vì Y từ ngoài hoàng cung trở về phủ Kỳ Lân chỉ mất có một khắc, vết trầy xước nhỏ vẫn không ngừng chảy máu.

Nhìn vết thương đang chậm rãi chảy máu, Tống Lễ Khanh nhớ lại lúc cùng Quân Kỳ Ngọc ***sau, củng chẩy nhiều máu như vậy, Y lúc đó không có nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nơi đó của Quân Kỳ Ngọc quá to...

Thân thể tuy không quá cường tráng, nhưng cũng coi như khỏe mạnh, lúc nào đυ.ng một cái liền rách da chảy máu, còn chảy máu không ngừng?

Lẽ nào thật sự là giống như lời vương tử Lâu Lan nói, là bệnh

Tống Lễ Khanh nhìn sắc trời vẫn còn sớm, Quân Kỳ Ngọc vẫn chưa có hạ triều, liền khởi hành đến thái y viện.

Sau khi vào hoàng cung, Y đến chỗ nào cũng không bị ngăn cản, nhiều nhất là thị vệ không biết Y liền hỏi một câu rồi cho qua, đây đại khái là lợi ích duy nhất thân phận Hoàng thái tuwrphi mang lại cho Y.

Tống Lễ Khanh đối với thái y viện không quá quen thuộc,thăm dò hồi lâu, mới tìm được người mình quên biết ở chiếc bà dưới cửa sổ.

Tề thái y .....Tề thái y!

Tống Lễ Khanh không muốn gây ồn ào quấy rày những thái y khác đang điều phối thuốc, thấp giọng gọi hai tiếng.

Tề Mạc ngỡ ngàng ngẩng đầu,chợt thấy Tống Lễ Khanh đứng ở bên ngoài cửa sổ, ánh mắt liền trở lên phát sáng.

“Túi khóc nhỏ”

Hắn kinh hô một tiếng, lập tức chạy ra ngoài, ôm lây Tống Lễ Khanh vui vẻ lắc lắc.

“Ngươi làm có thời gian rảnh đến thái y viện thăm ta? Ta còn đang nghĩ , lúc nào đi phủ Kỳ Lân tìm ngươi , nhưng là sợ ngươi không gặp ta.”

Tống Lễ Khanh thân thể yếu đuối, bị lắc mấy cái liền thấy choáng đầu.

Tề Mạc nhìn y mặt không chút máu, dưới mắt bầm tím, bận ngừng kích động.

“Người bị làm sao? Mắc bệnh gì? Để ta bắt mạch cho ngươi.”

Tề Mạc nói xong liền lập tức kéo lấy tay của Tống Lễ Khanh, Tống Lễ Khanh vô ý thức né tránh, Tề Mạc sửng sốt một lúc,ngượng ngùng thu tay về.

“Thật xin lỗi, là ta mạo phạm ngươi, ta quên mất ngươi hiện tại đã là người của thái tử”

“Không sao” Tống Lễ Khanh quan sát xung quanh nói “là ta tới tìm ngươi xem bệnh, nhưng là...có thể hay không tìm nơi yên tĩnh một chút?”

“Được, ngươi đi theo ta” Tề Mạc đẫn Y đi xuyên qua hai cái hành lang, đến hoa viên trong thái y viện,nơi này vắng vẻ yên tĩnh, trên núi giả cây cối rậm rạp tươi tốt,ngoại từ một cái nữ quan đang vẩy nước thì không còn ai khác.

Tống Lễ Khanh ngời đối diện Tề Mạc

“Hoàng ...hoàng thái tử phi.Tề Mạc gãi gãi đầu một cái, “Ta không quen gọi ngươi như vậy”

“Gọi tên của ta là được”

“Túi khóc nhỏ sao”

Tề Mạc vụng về đùa, Tống Lễ Khanh cảm thấy nhẽ nhõm nở một nụ cười.

Tống Lễ Khanh trêu ghẹo nói: “Ngươi hiện tại phong lưu phóng khoáng, lại là thái y trẻ nhất thái y viện, tiền đồ vô lượng, ta lại không thể gọi ngươi là đại ngốc tử”

“Không sao, gia gia ta, sư phụ ta đều mắng ta đàu không hiệu nghiệm, nếu không ta cũng không đọc nổi sách, đổi thành học y, đây là gia gia ta nhờ quan hệ mới được Biển thần y nhận làm đệ tử,sư phụ luôn để ta chữa người chết nhưng ngàn vạn không được nói học từ chố hắng, ha ha!”

Tề Mạc cười một cái, hai con ngươi híp lại, lông mày hướng phía dưới cong cong, càng lộ ra vẻ chất vác.

“Ta vẫn là bắt mạch cho ngươi đi...”

“ Hảo”

Tề Mạc dựng ở cổ tay Y, nghiêm túc nghe mạch.

Tề Mạc lớn hơn Tống Lễ Khannh một tuổi, là cháu trai của Thượng Thư đại nhân, cùng hắn học ở thư viện học,trước kia ỷ và thân cao, thường bắt nạt Tống Lễ Khanh, cướp đồ ăn của Y, về sau bị Quân Kỳ Ngọc đánh đến ngự tiền cáo trạng, Quân Kỳ Ngọc mông còn bị đánh mấy gậy, lén lút gọi Tống Lễ Khanh đi nhà xí bôi thuốc cho hắn.

“Túi khóc nhỏ va Đại ngốc tử” hai biệt danh này là năm đó Quân Kỳ Ngọc đặt cho bọn họ, nói Tống Lễ Khanh luôn khóc sướt mướt.

Sau này trưởng thành hiểu chuyện rồi, quan hệ của bọn họ ngược lại trở nên thân thiết .

Tống Lễ Khanh đột nhiên cảm giác được thế sự vô thường, người ngày trước bắt nạt mình đã tiêu tan thù hận , người bảo vệ mình thì coi như kẻ thù.

Nghĩ đến đây, sự vui vể trong mắt của Tống Lễ Khanh liền tối xuống.

Một lát, Tề Mạc buông ngón tay ra, biểu cảm coi như nhẹ nhõm.

“là lây nhiễm một chút phong hàn, còn có hao tâm quá độ, tinh thần mệt mỏi, ngươi phải nghỉ ngơi thật tốt, ta trở về kê đơn, bốc thuốc, đích thân đem đến phủ Kỳ Lân cho ngươi.

“ Đa tạ”

Tống Lễ Khanh trần trừ một lát, vẫn quyết định hỏi Tề Mạc.

“Tề thái y, ta hôm nay tìm ngươi, kỳ thực không phải vì phong hàn ...là một việc khác, ngươi xem.”

Tống Lễ Khanh chỉ vào vết xước trên mu bàn tay, đã một hai canh giờ rồi, vết thương ngược lại đã khô lại một chút, không còn nhỏ máu nữa .

“Ta bất quá chỉ bị răng hốt cọ thương, máu liền chảy không ngừng,...Đây là chứng bệnh gì sao ?

“Máu chảy không ngừng...” Tề Mạc nhăn nhăn lông mày, “ còn bệnh trạng khác sao?” Thông thường bệnh về máu không phải chuyện nhỏ, ngươi phải đem toàn bộ khác thường nói cho ta”

Tống Lễ Khanh ngại mở miệng.

“Vẫn còn.....vẫn còn cái đó....sau khi sinh hoạt vợ chồng, luôn có máu....”

Tống Lễ Khanh đứt quãng đem sự khó chịu khác thường mấy ngày gần đây trên thân thể nói ra.

Tề Mạc nghe xong tan thở một tiếng, thần sắc ngưng trọng

“Kỳ thực bệnh máu chảy không ngưng không nhiều, nhưng không thể coi thường,nghe ngươi nói như vậy,cũng là.....cũng là”

Tống Lễ Khanh nhìn hắn ấp úng,cười với hắn một cái.

“Ngươi không cần lo lắng, cố ý dấu ta”

“Bệnh kiệt máu*”Tề Mạc phun ra bốn chữ .

(* kiệt máu: thực chất đây là một loại thảo dược của trung quốc.)

“Kiệt máu”Tống Lễ Khanh nhẹ gật đầu, “ta chưa từng nghe nói qua”

“Là thấy không nhiều, ta cũng chỉ từng nghe sư phụ nhắc qua một lần. Hắn nói hắn cũng không biết được nguồn gốc của bệnh này,cũng không có y lý gì đáng tin, người chính là như vậy càng ngày càng suy yếu, không cẩn thận va chạm liền không ngừng chảy máu, cuối cùng máu kiệt mà ...vong.”

Lúc Tề Mạc nói, vụиɠ ŧяộʍ nhìnTống Lễ Khanh sắc mặt dần ngưng trệ

Tống Lễ Khanh mấp máy môi nói: “ Kia ..... nhưng có biện pháp trị liệu không?”

“Dược thạch trâm cứu... sợ rằng cũng không có cách chữa, chừ phi là có thần dược, hoặc là kỳ tích...”

Tề Mạc nói chuyện càng nói lắp, hắn trên trán toát ra chút mồ hôi lạnh.

Tống Lễ Khanh ảm đạm gượng cười: ‘nguyên lai là bệnh bất trị”

“Không không không,sư phụ nói, hắn cũng nghe nói có người mắc chứng kiệt máu tự khỏi, người đừng quá lo lắng...

“Vạn người không được một đi”

Tề Mạc không đáp, Tống Lễ Khanh biết hắn là không nguyện ý lừa gạt mình.

Tống Lễ Khanh trông giống như cái chuông bị gõ một cái, chấn động đến hoa mắt ù tai.

Dù hắn cố giả vờ bình tĩnh không che giấu được run rẩy đầu ngón tay.

Trong lúc nhất thời Tống Lễ Khanh không có cách nào suy nghĩ

Y vẫn đang tráng niên, làm sao có thể mắc căn bệnh như vậy? Y mới đề danh bảng vàng, tân hôn yến ngươi, Y còn chưa kịp nhìn hình dáng thiên hạ Cảnh quốc, vẫn chưa kịp hồi tâm Quân Kỳ Ngọc, Y vốn cho rằng cuộc sống của bọn hắn vẫn còn rất dài muốn cầm tay cùng nhau đi.

Nếu như Y chết rồi, song thân vắt vả dưỡng dục Y sẽ như thế nào?

Tống Lễ Khanh phảng phất có đám mây đen trong lòng, Diêm Vương gia Sinh Tử bộ bên trên đã viết tên Y.

Chết Y một chút cũng không sợ, nhưng Y sợ đến lúc chết, Quân Kỳ Ngọc cũng không yêu Y...