Chương 12: Ta vĩnh viễn sẽ không chủ động rời xa ngươi

“Điện hạ”

Tiểu địch chuẩn bị cúi đầu hành lễ, Quân kỳ ngọc liền vẫy tay một cái.

“Ra ngoài”

Tiểu địch do dự một lúc, không dám chống lại mệnh lệnh của chủ tử,nhưng lúc đóng cửa, không yên tâm nhìn Tống Lễ Khanh một cái.

Trong phòng chỉ còn lại Tống Lễ Khanh và Quân Kỳ Ngọc đưa mắt nhìn nhau.

Tống lễ khanh không biết hắn đang nghĩ cái gì, chỉ nhìn thấy đôi con ngươi sâu thẳm của hắn, cứ như vậy không nhúc nhích nhìn Y chằm chằm, tựa như đang quan sát xử trí Y như thế nào.

Tống lễ khanh một trận thương tâm, bọn họ vốn có thể hồn nhiên kể cho nhau nghe những chuyện lúc nhỏ,nhưng bởi vì thành kiến sau này, chỉ có thể đối mặt nhìn nhau,Tống lễ khanh thế mà không tìm ra được điều gì để nói.

“Kỳ ngọc” Tống lễ khanh ý đồ muốn tìm chút chuyện nói, “ngươi ở Tây Vực.......”

“Ta thật không muốn quen biết ngươi.”

Quân kỳ ngọc đột nhiên mở miệng, ánh mắt lãnh lẽo.

Tống lễ khanh sững sờ, bởi vì câu nói này vậy mà thật sự từ miệng Quân kỳ ngọc nói ra.

Cái..............cái gì?

“Ta nói , nếu như không phải lúc nhỏ quen biết ngươi,thì sẽ không có những chuyện của sau này ! Càng sẽ không giống như hiện tại mỗi ngày đều phải đối diện với ngươi ! nếu có thể xoay chuyển thời gian, ta lúc đó nhất định sẽ không đi thư viện, cùng ngươi gặp mặt!”

Quân kỳ ngọc nói xong, đem Tống lễ khanh bức tới trước bàn.

Eo của Tống lễ khanh chống ở cạnh bàn, Y ngửa ra sau, chỉ có thể bắt lấy cánh tay của Quân kỳ ngọc.

“ Nếu như không phải ngươi, ta sẽ không bị phụ hoàng ngày ngày giáo huấn, ngươi chính là kẻ đầu sỏ.”

Tống lễ khanh minh bạch, Quân kỳ ngọc vừa trở về liền tức giận, phần nhiều là vào cung bị hoàng đế giáo huấn.

“Kỳ ngọc, chúng ta có thể bình tĩnh một chút không, ngồi xuống từ từ nói chuyện?”

“Có thể a. Quân kỳ ngọc lộ ra một nụ cười, nói tà mị không có gì thích hợp hơn, “ngươi tìm cơ hội cùng phụ hoàng nói ra hòa ly, ta liến đáp ứng ngươi hảo hảo nói chuyện, thậm chí ta có thể đối tốt với ngươi,cùng lúc trước không giống nhau, so với hồ nô nhi càng tốt hơn.”

Tống lễ khanh lập tức cự tuyệt nói: “hòa ly...... nhưng chúng ta mới thành thân một ngày!”

“Bị ngươi an bài một thời gian, ta một ngày cũng không vượt qua được”

Tống lễ khanh nhìn vẻ mặt kiêu ngạo của hắn,cuối cùng cũng đoán ra được một chút tâm tư của hắn.

Quân kỳ ngọc giống như một con sói,giơ ra nanh vuốt,nóng lòng muốn thể hiện quyền uy của mình, bất luận kẻ nào cũng không thể vượt qua hắn.

Bị người phản cốt dưỡng thành kiêu căng,so với người thường cường ngạnh hơn nhiều.

Ngay sau đó Y liền hỏi: “ngươi là không thích bị người khác an bài, mới lấy ta trở thành công cụ chống đối hoàng thượng, hay là đơn thuần không thể sống cùng ta?”

Quân kỳ ngọc bị đâm trúng, mày kiếm nhéo lại một chút.

“Tống lễ khanh , phụ hoàng từ nhỏ đã bắt ta đọc sách thánh hiền bỏ đi đó, ta không muốn liền thúc ép ta, ta thà rằng đem những cuốn sách đó phá nát! Ngươi chính là loại văn nhân chua ngoa đó,cái gì mà thám hoa trạng nguyên, ta nhìn liền thấy phiền chán.”

Có thể thấy quân kỳ ngọc có bao nhiêu kháng cự cuộc hôn nhân này, đến mức một ngày cũng không thể cùng Y sống chung, Tống lễ khanh không khỏi tâm lạnh.

Tống lễ khanh hạ thấp mí mắt xuống che giấu nỗi buồn không đáng có,chỉ nhẹ nhàng thở ra một hơi.

“Kỳ ngọc, nếu ngươi thật sự chán ghét ta thì ban cho ta một tờ hưu thư đi.”

“Ngươi biết rõ phụ hoàng sẽ không đồng ý ! Chỉ có ngươi đích thân nói mới có thể.”

Cằm của Tống lễ khanh bị Quân kỳ ngọc nắm lấy, ép buộc Y ngẩng đầu lên, đối mặt với cơn thịnh nộ của Quân kỳ ngọc.

“Ta sẽ không”

“Ngươi nói lại lần nữa?” Quân kỳ ngọc cắn răng nghiến lợi uy hϊếp.

Tống lễ khanh ngữ khí trước sau kiên định: “ta vĩnh viễn sẽ không nói hòa ly, sẽ không chủ động rời xa ngươi, trừ phi có một ngày ta chết đi. Bởi vì ta yêu ngươi, yêu nhiều hơn so với trong tưởng của ngươi.”

“Ngươi.............’

Quân kỳ ngọc không nghĩ đến Y nho nhã yếu đuối , vậy mà cố chấp như vậy, nhất thời hắn không có cách nào khác,nhưng không thể thật sự gϊếŧ hắn.

“Tốt, ngươi thích làm thái tử phi phải không ? Nếu đã thích cái danh hiệu này, thì cũng nên hoàn thành trách nhiệm của thái tử phi !”

Quân kỳ ngọc động tác nhanh chóng,bóp chặt eo của Tống lễ khanh, đồng thời cũng ở trên thân hắn bóp một cái.

Tống lễ khanh biết hắn lại phát thú tính, giãy dụa từ chối.

“Kỳ ngọc......ta vẫn....... chưa có tốt.”

Tống lễ khanh lần đầu nếm thử nhân tình, đêm qua liền bị giày vò đến gần sáng, làm sao có thể chịu đựng đòi hỏi không ngừng của hắn chứ ?

“không đến lượt ngươi nói muốn hay không?”

Quân kỳ ngọc vốn là toàn thân dùng không hết tinh lực, nhưng bị một kích tức giận, động tác trở nên thô bạo, trực tiếp giở trò.

Tống lễ khanh đột nhiên ý thức được

A, nguyên lai đó không phải yêu, là trút giận.

Bao gồm cả buối tối tốt đẹp hôm qua, cũng không phải là yêu thương giao hòa, hoàn toàn chỉ là Quân kỳ ngọc lấy hắn ra chút giận.

Tống lễ khanh trong một khắc này, không có bất kỳ mong chờ cùng hào hứng.

“Không.........ưm”

Lời của Tống lễ khanh bị môi của Quân kỳ ngọc chặn lại.

“Cùng gia hưởng thụ, đây chính là sứ mệnh của thái tử phi, biết không?

Quân kỳ ngọc ngang ngược bá đạo căn bản không nói đạolý.Nhưng Tống lễ khanh lại cảm thấy phản cảm, bởi vì môi của hắn,đã hôn qua người khác, lúc môi của Quân kỳ ngọc lại gần hôn, Tống lễ khanh liền nghiêng đầu tránh né.

“Ngươi dám tránh?”

Tống lễ khanh nhắm chặt hai mắt, một bộ dạng thà chết chứ không chịu khuất phục.

“A, ta hiểu rồi.”

Quân kỳ ngọc nhìn hắn nắm chặt tứ chi, đứng ở bên trong giống như một khúc gỗ,không có một chút dấu hiệu nghênh hợp, cũng biết cái gì rồi.

“Ngươi sáng nay từ chỗ hồ nô nhi biết được, ta cùng hắn đã có qua quan hệ *****,ngươi để tâm phải không.”

“Ngươi là để bụng.” Tống lễ khanh nghiêng đầu nói, “ tình yêu vốn là độc nhất vô nhị,là thứ thuần khiết nhất trên thế gian”

“ồ,Quân kỳ ngọc cười lạnh nói, “Nếu như vào phòng thì coi như thất thân, vậy tối qua ngươi cho ta, ngươi có phải hay không cũng không phải Tống lễ khanh hoàn chỉnh? Ngươi cho rằng ngươi hiện tại từ chối mấy lần, chính là cái gì trong trắng liệt nữ sao?”

Tống lễ khanh bị nói đến răng môi run rẩy, xấu hổ giận dữ đan xen.

“Quân kỳ ngọc ngươi.....ngươi chính là tên hôn đản!”

Đây đã là từ nghiêm trọng nhất mà Tống lễ khanh có thể mắng ra khỏi miệng.

“Ngươi lại không phải hôm nay mới quen biết ta,quên mất bọn họ làm sao xưng hô gia sao?”

Tiểu bá vương,tiểu ma đầu,toàn là biệt danh lúc nhỏ của Quân kỳ ngọc.

Tống lễ khanh đang giãy dụa bên trong, cuối cùng bị quân kỳ ngọc ném tới**.

Đây không phải hoan ái, là trừng phạt, là làm nhục tinh thần và thể xác.Liên tiếp ba ngày, Quân kỳ ngọc chỉ cần về phủ Kỳ lân,nhất định sẽ giày vò Tống lễ khanh đến lực kiệt, giống như một bãi bùn nhão mới chịu từ bỏ ý đồ.

Tống lễ khanh từ phản kháng đễn đờ đẫn, Y không phải nhận mệnh, mà là đêm tân hôn dầm mưa bị phong hàn, lại bị tra tấn như thế, cả ngày ngơ ngơ ngác ngác, suốt ngày mê man, sau đó laị bị Quân kỳ ngọc cường bạo đến tỉnh,cứ như thế lặp đi lặp lại.

Nhưng Y từ đầu đến cuối không có quên một chuyện, chính là giờ mão vừa đến,liền hầu hạ Quân kỳ ngọc tắm rửa thay y phục ăn sáng,bởi vì thái tử hồi triều phải theo nề nếp,mỗi ngày đều phải thượng triều sớm.

Y tuân thủ nghiêm ngặt bổn phần của thái tử phi, chính là hầu hạ xong Quân kỳ ngọc, tự mình theo xe ngựa tiễn tới ngoài cửa thành hoàng cung.

Tống lễ khanh nhìn quân thần đi đến,nhanh chóng đi tới thái hòa điện, trong miệng nghị luận đều là quốc gia cùng bách tính, ánh mắt đầy ngưỡng mộ.Đáng tiếc Y đã rời xa triều đình, chỉ có thể để quân kỳ ngọc thay thế mình. Y cũng có thể an ủi bản thân, nửa đời trước khổ đọc không có uổng phí.