Chương 5: Giao Thoa

Cái bóng khổng lồ đó nghiền ép tới, mỗi một người trên Bạch Tượng Mộc Hào đều nhìn thấy một khoảnh khắc đủ để họ nhớ cả đời.

Đó là một chiếc tàu chiến ba cột buồm trông cổ kính và đầy uy nghiêm – Trong thời đại mà tàu chạy bằng hơi nước đã không còn hiếm nữa, thì chiếc tàu chiến đang vươn khơi trong lớp sương mù dày đặc đã cũ kỹ như thể bước ra từ một bức tranh sơn dầu thế kỷ trước. Cột buồm của nó cao vυ"t, hai bên mạn tàu dốc, thân tàu bằng gỗ đen kịt đang bùng cháy ngọn lửa màu xanh lá cây như vong hồn. Những cánh buồm khổng lồ đang giao động trong hư vô, ảo ảnh gầm rú, lửa cháy mạnh từng tầng trên cánh buồm – Cảnh tượng như vậy, cho dù là trên biển cả vô ngần đáng sợ, cũng chỉ có những truyền thuyết đắm tàu kinh hoàng nhất mới xuất hiện.

"Sắp đυ.ng phải rồi!!!"

Có thuyền viên hoảng sợ hét lên. Những người kiếm sống trên biển này nổi tiếng với sự dũng cảm và gan dạ cũng khó tránh khỏi thất thố khi đối mặt với một vật khổng lồ như vậy. Họ la hét, bỏ chạy. Một số cố gắng tìm chỗ trú ẩn trên boong. Một số nắm bắt mọi thứ xung quanh có thể ổn định thân mình. Thậm chí có người còn quỳ xuống giữa sóng gió và sự tròng trành của con tàu, cầu nguyện và tụng niệm tên Nữ thần Bão tố Gormona hoặc Thần chết Baator với lòng thành kính chưa từng có trước đó.

Trong biển cả vô biên này, sự ban phúc của các vị thần đã suy yếu, nhưng chỉ có sức mạnh của hai vị Chính thần này vẫn có thể xem tất cả con dân như nhau.

Nhưng cũng không phải tất cả các thuyền viên đều mất bình tĩnh, đại phó trên tàu lập tức hướng sự chú ý đến thuyền trưởng mà ông ta tin cậy nhất trước tiên. Ông ta biết, di việc chuyển trên biển khơi thì đầy rẫy hiểm nguy, mà một thuyền trưởng dày dặn kinh nghiệm luôn là chìa khóa quyết định số phận của cả con tàu. Lawrence đã đặt chân ra biển hơn 30 năm, vị thuyền trưởng già đã ngoài năm mươi này có thể đã không còn cường tráng như khi còn trẻ, nhưng kinh nghiệm sống sót trên đại dương mênh mông này có lẽ vẫn có thể cứu cánh được tất cả mọi người.

Con tàu xuất hiện từ trong lớp sương mù dày đặc đó rõ ràng không giống một con tàu bình thường đang ra khơi trong thế giới thực, mà giống như một thứ gì đó nhô ra từ Linh giới hoặc "chỗ sâu hơn". Nếu đó là một loại dị tượng siêu phàm nào đó, thì có lẽ có thể sử dụng một loại lực lượng siêu phàm nào đó để chống lại nó.

Những người thuyền trưởng già đi trên biển vô biên ít nhiều đều có một số kinh nghiệm đối mặt với những dị tượng siêu phàm.

Tuy nhiên, đại phó lại chỉ nhìn thấy sự sợ hãi và kinh ngạc trên khuôn mặt của thuyền trưởng.

Vị thuyền trưởng già giữ bánh lái bất động, tựa như hoàn toàn không để ý rằng toàn bộ con tàu đã chìm trong bóng tối. Ông nhìn gắt gao bóng con tàu đang nghiền ép tới ngay phía trước, cơ mặt cứng lại như tượng đá, cuối cùng nặn ra vài chữ từ trong kẽ răng, nhưng những lời đó còn lạnh lùng hơn gió lạnh trên biển: "... Là Thất Hương Hào..."

“Thuyền… Thuyền trưởng?!” Đại phó sửng sốt trước cái tên văng vẳng bên tai này. Giống như mỗi một người mưu sinh trên biển cả vô biên nào khác, ông ta cũng từng nghe qua cái tên này từ các thuyền viên lớn tuổi hơn mình, có tư cách và sự từng trải hơn mình và mê tín hơn mình: "Ngài nói gì?! Vậy..."

"Thất Hương Hào!!!"



Nhưng thuyền trưởng Lawrence lại như không nghe thấy giọng nói của đại phó, ông chỉ dốc toàn sức lực giữ chặt bánh lái của Bạch Tượng Mộc Hào, như muốn gầm thét lên với một thứ gì đó. Mà dường như cùng lúc tiếng nói rơi xuống, thân tàu nguy nga của Thất Hương Hào cuối cùng cũng chạm vào đầu hạm của Bạch Tượng Mộc Hào.

Hầu như tất cả các thủy thủ đều hét ầm lên.

Tuy nhiên, va chạm đất rung núi chuyển theo dự tính lại không xảy ra - Con tàu khổng lồ rực lửa màu xanh lá dường như là một ảo ảnh thể trọng lớn, quét qua boong của Bạch Tượng Mộc Hào với một ảo ảnh ngọn lửa rít, thân tàu dày, cabin u ám, hành lang với ánh đèn mờ tối, long cốt và những cây cột bùng cháy ngùn ngụt... Đôi mắt của các thủy thủ trợn to kinh hoàng, trơ mắt nhìn bản thân lao vào ảo ảnh của con tàu ma, mà ngọn lửa xanh bùng cháy trên con tàu ma như một tấm lưới lửa, lướt qua bên người họ.

Lawrence cũng trơ mắt nhìn ngọn lửa cháy mạnh đó gào thét về phía mình. Nhưng trước điều đó, ông nhìn thấy ngọn lửa quét qua người đại phó trước mặt mình trước tiên - thân thể của đại phó bỗng thành một Linh thể hư ảo trong ngọn lửa hư ảo, xương cốt trong Linh thể bốc cháy như củi mới. Ông lại nhìn thấy vị mục sư bên cạnh đài cầu nguyện trước mặt, ngọn lửa trên người mục sư lúc sáng lúc tối, như thể các vị thần phía sau ông ta vẫn đang ở đó và dùng lời ban phúc mỏng manh để che chở ông ta tránh khỏi sự thôn tính của Thất Hương Hào.

Sau đó ngọn lửa cũng đốt tới người Lawrence. Ông nhìn thấy thân thể mình cũng đang xảy ra biến hóa tương tự, mà một loại cảm giác mệt mỏi, phục tùng và sợ hãi mãnh liệt tràn ngập toàn thân ông. Bùa hộ mệnh mà ông cất giấu trên người đã bắt đầu phát huy tác dụng. Một luồng cảm giác nóng bỏng xen kẽ sự mát lạnh miễn cưỡng duy trì được sự tỉnh táo của ông. Trong sự tỉnh táo duy nhất còn lại, ông đã "xuyên qua" khoang tàu và hành lang của Thất Hương Hào.

Khoang tàu u ám và đè nén tạt vào mặt, rồi lại gầm rú chạy đi. Những cột gỗ cổ xưa cháy rực lửa xanh quấn vòng quanh dây thừng mục nát và bám đầy những con hà biển. Ông nhìn thấy một nhà kho khổng lồ, trong đó là các loại đồ vật quỷ dị vốn chôn sâu dưới đáy biển nằm lặng lẽ bên trong. Ông lại nhìn thấy một cabin sang trọng, một Đầu Sơn Dương Gỗ được đặt trên bàn ở giữa cabin.

Đầu Sơn Dương đó quay lại và dửng dưng nhìn vào mắt Lawrence.

Cuối cùng, Lawrence dùng hết sức ngẩng đầu lên, ông nhìn thấy bóng dáng điều khiển bánh lái - Bên cạnh chiếc bánh lái cổ điển, dáng người cao lớn trong bộ đồng phục hàng hải màu đen có vẻ uy nghiêm và đáng sợ như chủ nhân trong cơn ác mộng. Bóng dáng đó thống trị tất cả ngọn lửa u linh, thậm chí cả biển cả vốn đã ở sâu trong Linh giới, dường như cũng bị khuất phục bởi sự uy nghiêm của ông ta, xé toạc ra một vết rách sau lưng ông ta.

Lawrence nhắm nghiền mắt cam chịu số phận - ông biết mình bây giờ đã là một phần của Thất Hương Hào, vị thuyền trưởng như cơn ác mộng đó cần một số tế phẩm để thỏa mãn sự trống trải và cô độc không bao giờ dứt của ông ta.

Nhưng ngay giây tiếp theo, ông buộc phải can đảm để mở mắt ra. Ông cảm thấy mọi dũng khí và điên cuồng trong cuộc đười mình như đều hội tụ trong mấy giây này. Ông nhớ lại kiến thức mà mình đọc được từ trong sách cổ và trong truyền thuyết, dùng thái độ bình tĩnh nhất có thể quan sát vị thuyền trưởng đáng sợ trên con tàu Thất Hương Hào.

"Ngài không cần phải mang tất cả mọi người đi - hãy mang tôi đi và tha cho các thuyền viên của tôi."

Tuy nhiên, bóng dáng cao lớn đó không trả lời, ông ta chỉ nhìn hờ hững lia mắt tới. Trong mắt đó dường như có chút tò mò - như thể đang thắc mắc tại sao một thuyền trưởng nhỏ bé tầm thường lại dám mặc cả với mình.

Lawrence cuối cùng cũng không kìm được mà gầm lên: "Bọn họ đều còn có vợ, mẹ già và con nhỏ!!"



Bóng dáng đứng trên Thất Hương Hào cuối cùng cũng phản ứng lại, anh nhìn chằm chằm về hướng Lawrence và dường như đã nói điều gì đó, nhưng một tiếng gào thét vang dội lại vang lên bên cạnh. Trong tiếng gào thét, Lawrence chỉ nghe thấy một số động tĩnh, nhưng lại không thể nghe rõ một từ.

Phản hồi từ Thất Hương Hào truyền tới cứ vậy biến mất tan trong tiếng gào thét của sóng biển —

"Anh nói gì?! Gió lớn quá tôi không nghe thấy!!"

Một giây tiếp theo, tiếng ồn ào cực lớn ập vào tai Lawrence, xen lẫn với tiếng gió, tiếng sóng và tiếng hò hét của các thủy thủ ngoài cửa, dư quang nơi khóe mắt ông nhìn thấy ngọn lửa màu xanh lá nhanh chóng rút đi, mà ảo ảnh cuối cùng còn sót lại của Thất Hương Hào đã biến mất sạch sẽ trong không khí như một màn sương.

Lawrence hít một hơi thật sâu, ngay sau đó nhận thấy rằng hai bàn tay vốn đã bị ngọn lửa xanh đốt cháy của mình đã trở lại trạng thái ban đầu. Ngay cả những người khác trong buồng lái cũng đều trở về thân thể máu thịt. Vị mục sư thành kính kia đang nằm sấp bên cạnh bàn cầu nguyện há miệng thở hổn hển, đồng thời không ngừng tụng niệm thánh hiệu của Nữ thần Bão tố Gormona. Mà làn khói đen tím không lành trong lư hương cũng dần tan biến, những gì bốc lên từ chiếc lư bằng đồng là khói trắng tinh khiết.

Phải mất một lúc lâu, Lawrence mới lấy lại được nhịp thở, sau đó nghi ngờ nhìn xung quanh, dường như không tin cơn ác mộng vừa rồi đã kết thúc, mãi cho đến khi giọng nói của đại phó truyền tới: "Thuyền trưởng! Con tàu đó – Thất Hương Hào đã rời đi!"

Lawrence có chút thất thần, sau vài giây mới phản ứng lại và lẩm bẩm một mình: "... Anh thực sự để chúng tôi đi?"

Đại phó nhất thời không nghe rõ: "Thuyền trưởng? Ngài nói gì?"

"Vị Thuyền trưởng Duncan đó..." Lawrence thì thầm trong vô thức, nhưng ngay sau đó tự tát mình một cái như thể vô tình nhắc đến một từ cấm kỵ nào đó. Sau đó ông chợt nhìn lên đại phó: "Toàn bộ tàu điểm danh, nhanh lên! Xem trên tàu thiếu mất người nào!"

Đại phó lập tức gật đầu nhận lệnh, nhưng ông ta vừa định rời đi thì Lawrence lại lập tức gọi lại: "Còn phải xem trên tàu có thêm người nào không nữa!"

Đại phó sững sờ một lúc, sau đó kịp phản ứng lại, trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc và sợ hãi. Ông ta hít một hơi thật sâu, thấp giọng tụng niệm danh hiệu Nữ thần Bão tố rồi nhanh chóng chạy ra boong tàu bên ngoài.

Tiếp tục khởi hành trên Bạch Tượng Mộc Hào vẫn đang ở trong trạng thái Linh giới, tiếng chuông hội họp vang lên như đang thúc giục.